Chương 8: Thành phố được đánh thức

Thành phố thức dậy trong một buổi sáng không giống bất kỳ ngày nào trước đó. Trên khắp các diễn đàn mạng xã hội, từ những trang tin độc lập đến các group nhỏ bé giữa bạn bè, một cái tên xuất hiện dày đặc: "Tập đoàn Thành Việt – Bóng tối sau ánh đèn đô thị."

Đó là tựa đề bài phóng sự đầu tiên được công bố bởi một tài khoản nặc danh – chính là Minh. Anh đã phát tán đoạn video ghi âm, hình ảnh và toàn bộ tài liệu từ ổ cứng lên hàng chục nền tảng khác nhau. Lượng chia sẻ tăng theo cấp số nhân.

Giữa biển người lướt tin trong kinh ngạc, phẫn nộ và nghi ngờ, có một thứ dần được nhóm Quang cảm nhận rõ: sự thức tỉnh.

"Lũ khốn." – Trịnh Hào đập mạnh tay xuống bàn họp, làm vỡ cả ly rượu vang. Hắn ta đứng giữa một căn phòng toàn những con người mà Quang chưa bao giờ tưởng tượng lại cùng một phe: doanh nhân, cán bộ, cảnh sát cấp cao. Nhưng lúc này, tất cả đều chung một sắc mặt lạnh như đá.

"Chuyện đã đến mức này, cần xóa dấu vết." – Một người đàn ông đầu bạc, áo vest chỉnh tề nói. "Đám trẻ đó cần biến mất. Và ông Lực… cũng đến lúc nghỉ hưu vĩnh viễn."

Trịnh Hào gật đầu, ánh mắt tối lại: "Tôi sẽ xử lý."

Trong một quán cà phê nhỏ nằm gần phố cổ, ông Trần Văn Lực ngồi đối diện Quang, Minh và Lan. Ông vẫn giữ nét nghiêm nghị của một người từng đứng đầu cơ quan thanh tra, nhưng ánh mắt lại ấm áp lạ thường.

"Các cháu đã đi đến bước mà nhiều người không dám." – Ông nói, nhấp ngụm trà. "Nhưng điều khó nhất chưa phải là công bố sự thật. Mà là… giữ cho ngọn lửa đó không bị dập tắt."

Lan gật đầu, giọng nghèn nghẹn: "Chị Linh đã trả giá rồi. Bây giờ nếu im lặng, sẽ có thêm nhiều người như chị."

Minh đưa ra bản kế hoạch: "Chúng cháu đang thiết lập một mạng lưới nhỏ – 'Người Gác Thành'. Ai cũng có thể tham gia, miễn là muốn bảo vệ sự thật. Tụi cháu cần người dẫn đường."

Ông Lực cười khẽ. "Được. Nhưng các cháu phải chuẩn bị tinh thần. Kẻ thù không chỉ là con người… mà còn là sự vô cảm, sự sợ hãi đã ăn sâu vào xã hội này."

Tối hôm đó, lần đầu tiên, trên một đài truyền hình quốc gia, bản tin thời sự nhắc đến cái tên "Thành Việt" với cụm từ "đang được điều tra."

Đồng thời, một cuộc biểu tình nhỏ nổ ra trước cổng trụ sở công ty. Người dân mang theo biểu ngữ, ánh mắt không còn cam chịu. Những tiếng hô vang lên, không đồng đều nhưng đầy sức nặng:

"Chúng tôi muốn công lý."

"Ánh sáng không thể bị che giấu mãi."

Quang đứng trong đám đông, không nói một lời. Anh nhìn lên bầu trời đêm, nơi những ánh đèn đường hắt qua mưa bụi, như từng giọt niềm tin đang rơi xuống mặt đất.

Lan nắm tay anh. "Anh nghĩ chúng ta sẽ thắng không?"

"Chúng ta không cần thắng ngay," Quang thì thầm. "Chỉ cần họ biết: lần này, thành phố đã thức giấc."

Ở một nơi khác, Trịnh Hào nhìn qua cửa kính tầng cao, ánh mắt lạnh tanh. Hắn bấm số điện thoại:

"Gọi 'Lưỡi Dao'. Đêm nay, kết thúc tất cả."