Chương 9: Lưỡi dao trong bóng tối

Chương 9: Lưỡi Dao Trong Bóng Tối

Gió đêm thổi qua những con hẻm tối của thành phố, cuốn theo mùi khét của sắt gỉ, mưa ẩm và sự bất an lặng lẽ len vào từng ngõ ngách. Thành phố đã thức tỉnh – nhưng kẻ cầm dao cũng đã tỉnh giấc.

Minh kiểm tra hệ thống giám sát tạm thời mà anh và vài người bạn lập trình dựng lên cho "Người Gác Thành". Một loạt cảnh báo màu đỏ hiện lên trên bản đồ thành phố:

"Nhiễu tín hiệu – Khu vực Quận 3"

"Tín hiệu mất kết nối – Nhà riêng của ông Lực"

"Thiết bị nghe lén phát hiện nguồn lạ – Căn hộ của Lan."

Minh đứng phắt dậy. "Chúng ta bị theo dõi rồi!"

Quang nắm chặt điện thoại, gọi cho ông Trần Văn Lực – nhưng bên kia là tiếng tút dài vô vọng.

Lan siết chặt khẩu súng điện cỡ nhỏ Minh tự chế, giọng run run: "Hắn đến rồi… kẻ mà anh nhắc đến – Lưỡi Dao?"

Minh gật đầu, mắt không rời màn hình: "Tên thật không ai biết. Chỉ biết hắn là 'bàn tay trái' của Trịnh Hào. Hắn không giết để bịt miệng… hắn giết để gieo sợ hãi. Và đến giờ, chưa ai sống sót sau khi bị hắn săn."

Tại nhà ông Lực, cửa chính bị phá tung bằng một loại axit mạnh. Căn phòng vắng lặng, ngọn đèn trần chao đảo nhẹ như đang thì thầm một bí mật sắp bị hé lộ.

Trên bàn, hồ sơ bị lật tung. Nhưng ông Lực không ở đó.

Một bức thư tay được để lại, với hàng chữ nguệch ngoạc nhưng cứng cỏi:

"Ta không chạy trốn. Ta đi trước một bước. Nếu có chuyện xảy ra – hãy đến kho 41, Bến Cảng Cũ. Ở đó, sự thật còn khủng khiếp hơn tất cả những gì các cháu từng biết."

Quang, Lan và Minh chia nhau hành động. Nhưng đêm nay, không có kế hoạch nào trọn vẹn.

Trên đường tới bến cảng, Lan bị chặn bởi một chiếc xe tải không đèn, không biển số. Bốn người đàn ông mặc đồ đen bước xuống, không nói một lời. Từ phía sau, một giọng nói trầm, lạnh và mỏng như lưỡi dao thép vang lên:

"Cô là người cuối cùng của nhóm 'ánh sáng'. Ta không cần biết cô biết gì. Ta chỉ cần cô im lặng."

Lan lùi lại, tay cầm chắc khẩu súng điện, nhưng trong bóng tối, cô biết mình không có cửa chống lại Lưỡi Dao – kẻ không dùng lời đe dọa, mà ra tay không cần báo trước.

Tiếng lốp xe rít lên – Quang lao tới đúng lúc, đâm sượt qua một tên áo đen. Lan ngã xuống, nhưng súng đã chạm vào vai tên sát thủ – một cú giật điện vang lên giữa đêm.

Lưỡi Dao né sang bên như một bóng ma. Hắn không tỏ ra đau đớn, chỉ liếc mắt lạnh như băng.

"Lần đầu tiên, ta để con mồi thoát. Nhưng lần sau… không ai đứng dậy được đâu."

Hắn biến mất sau màn mưa, nhanh và gọn như chưa từng xuất hiện.

Tại bến cảng cũ, kho 41 hiện ra như một xác tàu hoang giữa thành phố hiện đại. Bên trong, nhóm Quang tìm thấy những thùng tài liệu lớn phủ bụi – và một ổ cứng cũ kỹ. Minh kết nối nó ngay tại chỗ.

Trên màn hình hiện lên những đoạn video chưa từng được công bố: những cuộc họp bí mật giữa giới lãnh đạo, doanh nghiệp và cả một nhóm cảnh sát biến chất. Họ bàn bạc, chia chác, giật dây mọi biến động trong thành phố như một vở kịch được dựng sẵn.

Một trong những đoạn video cuối cùng hiện lên: Trịnh Hào và… ông Trần Văn Lực.

Lan thảng thốt: "Không thể nào…"

Nhưng Quang vẫn nhìn chằm chằm vào video. Trong đó, ông Lực nói:

"Tôi sẽ giữ vai người công lý. Các ông cần một cái mặt nạ sạch sẽ để che cho mọi thứ. Tôi sẽ là mặt nạ đó – nhưng đến một ngày, tôi sẽ tự tay gỡ nó xuống."

Minh trầm ngâm, ánh mắt đầy mâu thuẫn. "Ông ấy… đã nằm vùng suốt hàng chục năm?"

Quang siết chặt nắm tay. "Càng vào sâu, kẻ thù không chỉ là Trịnh Hào hay Lưỡi Dao. Mà là chính hệ thống này – nó nuốt mọi sự hy sinh."

Ngoài kia, trời vẫn đổ mưa. Nhưng lần này, không ai bỏ chạy. Họ quyết định đứng lại – và đi sâu hơn vào cơn bão.