Chương 2: Lời nguyền và người bạn bí ẩn

Bầu trời phía xa xa vẫn còn những đám mây u ám, nhưng cơn mưa đã tạm ngừng. Tuy nhiên, trong căn nhà của Lâm Thịnh, không khí vẫn nặng nề, u uất, như thể không chỉ có thời tiết mà cả không gian xung quanh cũng bị một thế lực vô hình chi phối. Anh vẫn đứng đó, tay cầm cuốn sách ma thuật, đôi mắt không thể rời khỏi những ký tự kỳ lạ mà cuốn sách khắc lên.

"Người kế thừa…" Lâm Thịnh thì thầm, lặp lại những từ ngữ kỳ lạ mà giọng nói trong đầu anh đã nói. Nhưng anh không thể hiểu rõ chúng có nghĩa gì. Anh không phải là người duy nhất sở hữu năng lực ma thuật, phải không?

Với những suy nghĩ đó, anh quay lại nhìn xung quanh căn phòng. Tất cả đều có vẻ bình thường, ngoại trừ một sự thay đổi nhỏ mà anh không thể giải thích được. Dù có ánh sáng từ những viên đá ma thuật, nhưng căn phòng lại vẫn lạnh lẽo đến lạ. Cảm giác như có một bóng đen luôn lẩn khuất đâu đó, chỉ chờ đợi cơ hội để trỗi dậy.

Ngay khi Lâm Thịnh định đóng cuốn sách lại, một tiếng động nhẹ vang lên, kéo anh quay lại. Cánh cửa sổ mở ra một cách lạ lùng, không có một cơn gió nào. Một người đàn ông bước vào, với bước đi nhẹ nhàng và sự hiện diện như một bóng ma.

"Cậu không phải là người duy nhất, Lâm Thịnh." Người đàn ông đó nói với một giọng khàn khàn, nhưng đầy uy lực. "Cậu có muốn biết sự thật không?"

Lâm Thịnh chớp mắt, hoảng hốt. Người đàn ông này là ai? Từ đâu mà đến? Anh chưa từng thấy người này trong cuộc đời mình.

"Cậu… là ai?" Lâm Thịnh hỏi, nhưng giọng anh nghe có vẻ run rẩy.

Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt hắn lấp lánh như thể biết rõ mọi điều. "Tên tôi là Vũ Hà. Tôi là người đã theo dõi cậu từ lâu, và tôi cũng có lý do để tin rằng cậu sẽ trở thành người dẫn dắt thay đổi vận mệnh của Đại Lục Huyền Bí."

Lâm Thịnh ngơ ngác nhìn người đàn ông, đôi tay vẫn siết chặt cuốn sách. "Đại Lục Huyền Bí… đó là gì?"

Vũ Hà bước lại gần, lấy ra một mảnh giấy cổ có những dòng chữ ma thuật. "Đại Lục Huyền Bí là nơi chứa đựng sức mạnh vô biên, một vùng đất bị mắc kẹt giữa các chiều không gian. Nó đã từng là nơi con người và ma thuật hòa quyện. Nhưng tất cả đều bị một lời nguyền cổ xưa phá hủy, và giờ đây chỉ có người được chọn mới có thể cứu vớt nó."

Lâm Thịnh lắng nghe, nhưng trong lòng lại bồn chồn. Anh chỉ là một chàng trai bình thường, không phải là anh hùng. Làm sao anh có thể thay đổi một thế giới rộng lớn như vậy?

"Tôi không hiểu. Tôi chỉ muốn tìm ông bà của tôi," Lâm Thịnh nói, giọng anh nghẹn lại.

Vũ Hà nhìn anh, đôi mắt của hắn như thể đang xâm nhập vào tâm trí Lâm Thịnh. "Ông bà cậu không thể cứu cậu. Họ đã đi xa rồi, nhưng không phải theo cách mà cậu nghĩ. Họ là một phần của một kế hoạch lớn hơn, một kế hoạch mà cậu chưa đủ sức để hiểu. Nhưng cậu sẽ sớm biết."

Lâm Thịnh cảm thấy như có một tảng đá nặng đè lên ngực. Tại sao tất cả lại phức tạp như vậy? Anh chỉ muốn có một cuộc sống bình thường.

"Vậy tôi phải làm gì?" Anh hỏi, gần như là một lời cầu xin.

Vũ Hà khẽ gật đầu. "Cậu phải học cách kiểm soát sức mạnh mà cuốn sách đã ban cho cậu. Chỉ khi đó, cậu mới có thể đối mặt với kẻ thù thực sự. Nhưng nhớ một điều, Lâm Thịnh, trong thế giới này, không phải ai cũng có thể tin tưởng. Cậu sẽ gặp những người sẽ giúp đỡ, nhưng cũng sẽ gặp những kẻ muốn lợi dụng cậu. Hãy luôn cảnh giác."

"Vậy còn lời nguyền?" Lâm Thịnh hỏi, không khỏi tò mò.

"Lời nguyền đã bắt đầu thức tỉnh, và khi nó hoàn toàn thức tỉnh, tất cả những gì cậu biết sẽ bị thay đổi mãi mãi," Vũ Hà trả lời, ánh mắt lặng lẽ như một biển sâu không đáy. "Cậu là người duy nhất có thể ngăn chặn nó. Nhưng trước khi làm được điều đó, cậu cần học hỏi, rèn luyện, và hiểu rõ thế giới mà mình đang bước vào."

Lâm Thịnh nhìn cuốn sách trong tay mình, và lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được một trách nhiệm to lớn đang đè nặng lên vai. Anh không còn là cậu bé vô danh trong một làng nhỏ nữa, mà là người có thể thay đổi vận mệnh của cả một thế giới.

Khi Vũ Hà chuẩn bị rời đi, anh để lại một lời nhắn. "Hãy gặp tôi khi cậu đã sẵn sàng. Và đừng quên, sức mạnh ma thuật mà cậu sở hữu là một con dao hai lưỡi. Cảnh giác với những ai muốn chiếm đoạt nó."

Lâm Thịnh đứng im lặng, mải mê suy nghĩ về tất cả những gì vừa xảy ra. Một cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng nó không thể xua tan cảm giác bất an trong lòng anh. Liệu anh có thể thật sự thay đổi thế giới này không? Câu trả lời vẫn còn mờ mịt.

Nhưng anh biết một điều chắc chắn. Cuộc phiêu lưu của mình, với tất cả những nguy hiểm và thử thách, chỉ mới bắt đầu.