Cả đêm, Lâm Thịnh không thể ngủ. Những lời của Vũ Hà cứ văng vẳng trong đầu anh. Từng câu từng chữ như một thứ lời nguyền ám ảnh, khiến anh không thể thoát khỏi những suy nghĩ đen tối. Anh không biết mình có đủ sức mạnh để đối mặt với những thứ mà người đàn ông kia đã đề cập đến hay không, nhưng anh biết chắc chắn rằng mình không thể đứng ngoài cuộc.
Sáng hôm sau, trời trong xanh, những tia nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, nhưng trong lòng Lâm Thịnh lại có cảm giác bất an. Anh nhìn quanh, căn nhà vẫn giữ vẻ yên bình như mọi ngày, nhưng sự bình yên đó chẳng thể che giấu được sự thay đổi lớn trong cuộc sống của anh.
Anh đứng dậy, tiến về phía góc nhà nơi ông bà nội thường lưu giữ những đồ vật quý giá. Một chiếc tủ gỗ cũ, phủ đầy bụi, như muốn che giấu một bí mật gì đó. Lâm Thịnh không nhớ rõ đã bao nhiêu lần anh nhìn thấy chiếc tủ này, nhưng chưa bao giờ để tâm đến nó. Hôm nay, dưới sự thôi thúc mạnh mẽ, anh mở chiếc tủ ra.
Mặt trong của chiếc tủ có một lớp ván gỗ cũ kỹ, nhưng khi anh chạm vào nó, một cơn sóng ma thuật bất ngờ xuyên qua tay anh, làm toàn thân anh tê dại. Lâm Thịnh giật mình, nhanh chóng rút tay ra. Cảm giác đó giống như một cảnh báo. Anh lùi lại, nhìn chằm chằm vào bức ván gỗ.
"Không thể nào…" Anh thầm thì.
Khi anh thử đẩy mạnh bức ván, nó lập tức rơi xuống, mở ra một lối vào ngầm. Một luồng sáng kỳ lạ từ dưới hầm bừng lên, phản chiếu những ký tự ma thuật trên tường. Lâm Thịnh không thể kiềm chế được sự tò mò, bước xuống dưới.
Đột nhiên, anh thấy mình bước vào một căn phòng ngầm, rộng lớn nhưng đầy vẻ cổ kính. Những hình vẽ ma thuật xưa cũ phủ trên các bức tường, và ở giữa căn phòng là một chiếc bàn đá lớn. Trên bàn, một vật thể kỳ lạ tỏa sáng mờ ảo – một viên đá ma thuật hình tròn, như đang ngủ yên trong chiếc hộp bằng vàng.
Lâm Thịnh tiến lại gần, đôi tay anh run rẩy khi cầm viên đá lên. Ngay khi anh chạm vào, một cơn sóng điện ma thuật mạnh mẽ lan ra khắp cơ thể anh, như muốn xé nát mỗi tế bào trong người. Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh một cánh cổng vĩ đại xuất hiện trước mắt anh. Phía sau cánh cổng là một thế giới khác, mơ hồ nhưng đầy sức mạnh, với những sinh vật kỳ dị và những vị thần cổ xưa. Anh cảm thấy mình như bị cuốn vào trong đó.
"Con là người kế thừa duy nhất…" Một giọng nói vang lên trong đầu anh, lần này không phải của Vũ Hà, mà là một giọng nói sâu thẳm, như thể từ một nơi xa xôi trong vũ trụ. "Kế thừa sức mạnh của Đại Lục Huyền Bí, con sẽ là người nắm giữ chìa khóa cho sự sống và cái chết."
Lâm Thịnh hét lên, vội vàng buông viên đá xuống, nhưng hình ảnh đó vẫn không thể biến mất. Anh lảo đảo đứng dậy, cố gắng thoát khỏi cơn đau đớn tột cùng. Khi viên đá rơi xuống bàn, mọi thứ trong phòng lại trở về như cũ, không còn cánh cổng kỳ lạ hay giọng nói, nhưng trong lòng anh, một cảm giác bất an đang len lỏi.
Anh quỳ xuống, thở dốc. "Tôi… không thể làm được… Tôi không thể chịu được sức mạnh này."
Nhưng trước mắt anh, một ánh sáng yếu ớt từ viên đá lại phát ra, chiếu sáng khuôn mặt anh. Một làn sóng ma thuật nhẹ nhàng vỗ vào người anh, như muốn trấn an. Lâm Thịnh biết rằng dù có muốn hay không, sức mạnh này đã bắt đầu hòa vào cơ thể anh, không thể tách rời.
"Con sẽ phải học cách sử dụng nó," giọng nói của Vũ Hà vang lên từ phía sau, khiến anh giật mình quay lại. "Không thể trốn tránh được đâu, Lâm Thịnh. Chỉ có thể chấp nhận và học cách điều khiển nó."
Lâm Thịnh đứng dậy, nhưng ánh mắt anh đầy hoang mang. "Tôi không biết làm gì cả. Tôi không thể tiếp nhận tất cả những điều này."
Vũ Hà bước đến gần, ánh mắt hắn sắc lạnh. "Cậu không còn sự lựa chọn nào khác. Chúng ta đều đã bị cuốn vào trò chơi này. Đại Lục Huyền Bí đang gặp nguy hiểm. Nếu cậu không hành động, những thế lực đen tối sẽ làm chủ thế giới này. Và nếu cậu không thể đứng lên, tất cả sẽ bị hủy diệt."
Một tiếng động nhẹ vang lên, cửa phòng bỗng mở ra. Lâm Thịnh nhìn thấy một bóng người đang đứng ở ngưỡng cửa. Đó là một cô gái, mái tóc dài xõa xuống, đôi mắt sáng như hai viên ngọc, với vẻ mặt lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán.
"Người này là ai?" Lâm Thịnh hỏi, cảm giác có một điều gì đó kỳ lạ trong cô gái này.
Vũ Hà nhìn cô gái, rồi quay sang Lâm Thịnh. "Cô ấy là Đoàn Thủy, một trong những người có thể giúp cậu hiểu rõ hơn về ma thuật và cách chiến đấu. Nhưng hãy cẩn thận, không phải ai cũng có thể tin tưởng."
Đoàn Thủy bước vào, ánh mắt không rời Lâm Thịnh. "Tôi sẽ chỉ giúp cậu khi cậu sẵn sàng nhận lấy trách nhiệm. Và tôi không tin vào sự ngẫu nhiên. Mọi thứ đều có lý do."
Lâm Thịnh cảm thấy một cảm giác lạ lẫm. Một người mới, một người mà anh không hề biết, nhưng trong sâu thẳm, anh cảm thấy rằng cô gái này sẽ là một phần quan trọng trong cuộc hành trình của mình.
Và trong khoảnh khắc đó, Lâm Thịnh biết rằng mình không còn quay lại được nữa. Hành trình đầy thử thách và nguy hiểm của anh chỉ mới bắt đầu.