chương 11: Cuộc đối đầu cùng oán hận

Không khí trong không gian bị giam giữ trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Dù cánh cổng đã bị phá vỡ, nhưng nó chỉ là bước đầu trong hành trình giải thoát những linh hồn bị giam cầm trong thế giới tăm tối này. Lâm Thịnh và Đoàn Thủy đứng đối diện với bóng ma kia, một linh hồn mạnh mẽ nhưng đầy oán hận, không chịu để cho sự giải thoát dễ dàng đến với mình.

Ánh sáng từ tay Đoàn Thủy tiếp tục chiếu sáng, nhưng lần này không phải là thứ ánh sáng tỏa ra từ niềm tin và hy vọng, mà là một luồng năng lượng mạnh mẽ, như một cơn bão đầy sức mạnh, đang tỏa ra để đối đầu với linh hồn kia. Đoàn Thủy thở sâu, cảm nhận sức mạnh từ không gian xung quanh, trước khi quay lại đối mặt với linh hồn mạnh mẽ trước mắt.

"Ngươi là một trong những linh hồn mạnh mẽ nhất nơi đây, phải không?" Đoàn Thủy lên tiếng, giọng cô vẫn bình tĩnh nhưng không kém phần kiên quyết.

Bóng ma không trả lời, chỉ đứng đó, đôi mắt đầy đau đớn và oán hận. Chúng lấp lánh như những vệt sáng mờ, phản chiếu lại cái bóng của sự tổn thương không thể nào xóa nhòa. Hắn ta đang bị cơn thịnh nộ của chính mình bao trùm, không thể giải thoát bản thân khỏi cơn cuồng loạn.

"Ngươi bị bỏ lại bởi chính những người mà ngươi tin tưởng, đúng không?" Lâm Thịnh bước lên, ánh mắt anh đầy sự đồng cảm. "Chúng ta đều có những quá khứ không dễ dàng. Nhưng nếu ngươi tiếp tục sống trong hận thù, ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi sự đau đớn ấy."

Linh hồn kia bật cười khinh bỉ, nhưng đó là một tiếng cười khô cằn, đầy sự oán giận. "Các ngươi không hiểu đâu, những người như ta không có quyền được tha thứ. Mọi thứ đã quá muộn rồi."

Đoàn Thủy kiên quyết, tiến lên một bước. "Không có gì là quá muộn nếu ngươi muốn thay đổi. Dù ngươi có thế nào đi chăng nữa, ta sẽ giúp ngươi. Không ai phải sống mãi trong bóng tối."

Cả không gian xung quanh họ bỗng trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của mỗi người. Một sự yên lặng kỳ lạ bao trùm, như một sự thách thức đang diễn ra giữa thế giới sáng và tối. Linh hồn kia vẫn đứng đó, nhưng một dấu hiệu lạ lùng xuất hiện. Những vết thương trên cơ thể hắn dần dần mờ đi, không phải vì sức mạnh của Đoàn Thủy, mà là do một phần nào đó trong hắn đang thay đổi.

"Ngươi không thể cứu ta. Ta đã quá xa lạ với ánh sáng," hắn nói, giọng lạc đi, nhưng cũng có gì đó mềm yếu hơn.

Đoàn Thủy nhìn vào mắt hắn, rồi chậm rãi nói: "Ta không cứu ngươi, mà ngươi chính là người cứu chính mình. Hãy để đi tất cả những oán hận. Hãy để quá khứ trôi qua. Chỉ khi ngươi bỏ đi sự giận dữ, ngươi mới có thể thực sự tự do."

Bỗng nhiên, từ bóng tối, những linh hồn khác bắt đầu di chuyển, các bóng ma ấy hiện ra từng chút một, kéo dài như những sợi tơ vô hình. Tất cả chúng đều có chung một biểu hiện – sự thống khổ và giằng xé. Đoàn Thủy và Lâm Thịnh nhận ra rằng đây không chỉ là một linh hồn đơn lẻ; họ là tất cả những linh hồn chưa được giải thoát, đang bị ràng buộc bởi sự giận dữ và tội lỗi chưa được tha thứ.

Lâm Thịnh siết chặt tay, mắt anh không rời khỏi những linh hồn kia. "Chúng ta không thể chỉ đứng đây và nói lời giải thoát. Phải hành động."

Đoàn Thủy gật đầu. Cô tập trung toàn bộ ma thuật vào một điểm, tạo ra một vòng xoáy ánh sáng quanh mình. Những ánh sáng này không chỉ chiếu rọi, mà còn xua đi sự đen tối đang bao phủ không gian này. Tuy nhiên, việc này không đơn giản. Những linh hồn, dù đang trong tình trạng tan vỡ, vẫn bám víu vào sự tồn tại của chính mình, không muốn từ bỏ những nỗi đau mà họ mang theo.

Đoàn Thủy thở dài. "Ta đã sẵn sàng để giải thoát các ngươi, nhưng các ngươi phải tự mình chấp nhận."

Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng rực rỡ từ tay Đoàn Thủy bùng lên. Cô không kiềm chế nữa mà thả lỏng hoàn toàn sức mạnh của mình, để mọi năng lượng từ bản thể cô hòa vào không gian, đồng thời rút những linh hồn ấy về phía cô, như thể mọi phần oán hận, mọi phần tội lỗi đang quấn chặt lấy họ đều bị xé toạc ra.

Và rồi, một điều kỳ diệu xảy ra.

Linh hồn trước mặt họ, lúc này, không còn tỏ ra hung hãn hay oán giận nữa. Hắn bắt đầu tan biến, như thể sự hiện diện của hắn không còn là một phần của thế giới này. Lâm Thịnh và Đoàn Thủy đứng yên lặng, cảm nhận sự thay đổi ấy, và trong không gian tĩnh lặng ấy, một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy cảm động:

"Cảm ơn... các ngươi..."

Ngay khi linh hồn ấy tan biến, một cơn gió ấm áp bất ngờ thổi qua, mang theo sự thanh thản mà Lâm Thịnh và Đoàn Thủy chưa từng cảm nhận được. Không còn sự giận dữ, không còn bóng tối. Tất cả đã được giải thoát.

Nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc. Họ vẫn còn nhiều linh hồn khác phải cứu, và thử thách còn lại phía trước vẫn còn rất lớn. Nhưng ít nhất, họ đã làm được một phần quan trọng trong hành trình này.

Họ đã đưa một linh hồn ra khỏi bóng tối.

Và hành trình này sẽ không dừng lại.