Không khí xung quanh họ nặng nề, như thể cả thế giới đã chùn xuống, bao bọc lấy họ trong một lớp không khí lạnh lẽo. Cánh Cổng Tử Thần đã vỡ vụn, nhưng không có sự giải thoát như họ mong đợi. Thay vào đó, ánh sáng từ những mảnh đá vỡ lộ ra một không gian bên trong, tối tăm và u ám, nơi mà thời gian dường như không tồn tại.
Lâm Thịnh và Đoàn Thủy đứng nhìn vào không gian đó, lòng đầy lo âu. Mặc dù cánh cổng đã bị phá vỡ, nhưng những linh hồn bị giam giữ trong đó dường như không hề có dấu hiệu được giải thoát. Ngược lại, một sự u tối còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết bốc lên từ những tầng không gian u ám ấy.
"Chúng ta đã làm đúng chứ?" Lâm Thịnh hỏi, giọng anh thấp thoáng nỗi nghi ngờ.
Đoàn Thủy không trả lời ngay lập tức. Cô nhìn chăm chú vào không gian, nơi những bóng ma mờ nhạt trôi lững lờ trong không khí. Đôi mắt cô trở nên sâu thẳm, như thể cô đang suy nghĩ về điều gì đó vô cùng quan trọng.
"Chúng ta chưa hoàn thành nhiệm vụ," cuối cùng cô lên tiếng, giọng nói đầy sự nghiêm túc. "Mặc dù cánh cổng đã bị phá vỡ, nhưng nó chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài. Những linh hồn này không phải là những sinh linh tầm thường. Họ đã bị giam cầm quá lâu, và những tảng đá này, những lớp không gian u ám này chính là nơi nuôi dưỡng sự oán giận của họ. Họ chưa được tự do, mà chỉ mới một phần cánh cổng bị phá hủy."
Lâm Thịnh cảm thấy một nỗi lo sợ lạ lùng dâng lên trong lòng. Những linh hồn này không phải là những con quái vật hay thực thể xấu xa thông thường. Họ là những sinh vật đã từng sống, đã từng có mục đích và cảm xúc, và giờ họ chỉ còn là những bóng ma lạc lối.
"Vậy chúng ta phải làm gì?" Lâm Thịnh hỏi, đôi mắt anh ánh lên quyết tâm. "Chúng ta không thể để họ cứ mãi ở lại trong bóng tối này."
Đoàn Thủy nhìn anh một lúc, rồi cô quay lại đối diện với không gian u ám. "Ta sẽ phải đưa họ ra ngoài, nhưng không phải bằng sức mạnh. Sự tự do của họ phải đến từ bên trong. Chúng ta sẽ giải thoát linh hồn của họ bằng cách xóa bỏ những oán hận và vết thương trong quá khứ. Chúng ta phải tìm hiểu câu chuyện của mỗi linh hồn, hiểu rõ điều gì đã khiến họ rơi vào tình trạng này."
Lâm Thịnh gật đầu, nhưng anh biết rằng việc này sẽ không dễ dàng. Cái không gian này quá u tối, và những linh hồn kia, dù có vẻ mờ nhạt, nhưng anh cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của họ. Họ không phải là những linh hồn nhẹ nhàng mà dễ dàng lãng quên. Họ có một sự giận dữ và đau khổ đang quấn chặt lấy tâm hồn mình.
Ngay khi cả hai bước vào không gian bên trong cánh cổng, một luồng gió lạnh thổi qua, như thể tất cả những linh hồn đang nhìn họ. Những bóng ma nhấp nhô trong không gian, mắt họ không có vẻ gì là hiền hòa. Họ đều như những bóng tối lảng vảng, không có điểm kết thúc, không có lý do sống.
Một bóng ma đột nhiên bước ra trước mặt họ. Đó là một người đàn ông cao lớn, gương mặt hằn đầy những vết thương. Đôi mắt anh ta tối đen như vực thẳm, không hề có ánh sáng của sự sống. Anh ta không nói gì, chỉ đứng đó, như đang quan sát họ.
"Ngươi là ai?" Lâm Thịnh hỏi, cảm giác không an toàn dâng lên trong anh. Anh có thể cảm nhận được rằng người đàn ông này không phải là một linh hồn bình thường. Anh ta là sự kết hợp của quá khứ và những oán hận chưa được giải thoát.
Bóng ma đáp lại bằng một giọng lạnh lùng: "Ta là người đã bị bỏ lại nơi đây, bị giam giữ trong ngục tù của thời gian. Các ngươi là những kẻ đến phá vỡ yên bình của chúng ta sao? Các ngươi không có quyền gì ở đây."
Đoàn Thủy bước lên một bước, ánh sáng từ tay cô lóe lên. "Chúng ta không đến để phá vỡ. Chúng ta đến để giải thoát. Những linh hồn như ngươi không thuộc về nơi này. Hãy để chúng tôi giúp ngươi thoát khỏi oán hận và sự đau khổ này."
Bóng ma nhìn cô, đôi mắt đen của hắn như chứa đầy những nỗi đau chưa được kể ra. Hắn bước đến gần Đoàn Thủy, khiến không gian càng thêm lạnh lẽo. "Giải thoát? Hãy nhìn lại đi! Chúng ta không thể thoát ra khỏi đây. Những kẻ đã chết không bao giờ có thể sống lại. Mọi cố gắng của ngươi đều vô ích."
Đoàn Thủy không chùn bước. Cô cúi đầu, tay vẫn giữ chặt một dòng ma thuật mạnh mẽ. "Nếu ngươi không thể thoát khỏi đây bằng chính mình, thì hãy để chúng tôi giúp ngươi. Không phải ai chết đi cũng phải sống mãi trong hận thù."
Một tia sáng mạnh mẽ từ tay cô vọt lên, chiếu sáng khắp không gian. Các bóng ma xung quanh đều kêu lên trong sự đau đớn, như thể họ đang bị xé toạc ra bởi sức mạnh ấy. Những vết thương trên cơ thể những linh hồn kia dần dần mờ đi, nhưng vẫn còn đó những tiếng gào thét, những tiếng van xin sự giải thoát.
"Chúng ta sẽ không dừng lại," Đoàn Thủy nói, đôi mắt cô sắc bén như dao, ánh sáng trong tay cô sáng rực. "Chúng ta sẽ giúp tất cả các ngươi, và không ai sẽ phải tiếp tục sống trong bóng tối này."
Lâm Thịnh đứng bên cạnh cô, vững lòng hơn bao giờ hết. Anh biết rằng chuyến hành trình của họ chưa kết thúc. Họ phải đối mặt với những linh hồn bị lãng quên, những bóng tối đã chìm vào sự tăm tối không lối thoát. Nhưng anh tin rằng, một khi họ đã bắt đầu, không có gì có thể ngăn cản họ.
Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng.