Chương 9: Cảnh cổng tử thần

Vầng trăng mờ ảo treo trên bầu trời đen tối, ánh sáng yếu ớt không đủ để soi sáng con đường trước mắt. Lâm Thịnh và Đoàn Thủy bước đi trong im lặng, chỉ nghe tiếng bước chân lạo xạo trên thảm lá khô và tiếng gió rít qua những cành cây khô queo. Cánh Rừng Màn Sương giờ như một thế giới khác, không phải nơi dành cho những sinh vật tầm thường, mà là nơi mà những ác quái và những linh hồn thất lạc tồn tại.

"Cửa cổng... gần rồi," Đoàn Thủy lên tiếng, đôi mắt sắc bén của cô quét qua không gian tối tăm. "Cảm giác của ta đang dẫn dắt chúng ta đến gần nó hơn."

Lâm Thịnh nhìn về phía trước, trái tim anh đập mạnh mẽ hơn, như thể một cái gì đó khủng khiếp đang chờ đợi họ. Cánh Cổng Tử Thần, một trong những bí mật cổ xưa nhất trong thế giới này, nơi mà mọi ma thuật và linh hồn đều có thể bị chôn vùi hoặc giải thoát.

Họ dừng lại trước một khu vực rộng lớn, nơi không còn cây cối hay bóng tối che phủ. Trước mắt họ là một khoảng không gian trống trải, chỉ có một cánh cổng lớn và đen kịt, làm bằng đá đen huyền bí, có vẻ như không thuộc về thế giới này.

"Đây rồi," Đoàn Thủy thì thầm, ánh mắt cô lóe lên sự nghiêm trọng.

Lâm Thịnh cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Dù anh không biết rõ cánh cổng này mang đến điều gì, nhưng trong sâu thẳm, anh cảm nhận được sự nguy hiểm của nó. Đây là thử thách cuối cùng mà họ phải vượt qua nếu muốn tiếp tục cuộc hành trình.

"Ta cần phải thật cẩn trọng," Lâm Thịnh nói, giọng anh khàn đặc.

Đoàn Thủy gật đầu, cô đã sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra. Cô bước lên phía trước, vươn tay về phía cánh cổng. Khi tay cô chỉ cách cổng khoảng một inch, đột nhiên, một luồng năng lượng khổng lồ từ bên trong cổng phóng ra, cuốn phăng lấy cô và Lâm Thịnh.

Cả hai ngã ra đất, cảm giác như có vô số thứ đang bóp chặt lấy họ. Một lực hút mạnh mẽ khiến họ cảm giác như đang bị kéo về một nơi rất xa xăm, nơi không có lối thoát.

Giữa luồng năng lượng ấy, một giọng nói vang lên, lạnh lẽo và đầy quyền lực.

"Các ngươi muốn gì?" Giọng nói như từ địa ngục vọng lên, khiến không gian xung quanh họ trở nên tĩnh mịch.

Đoàn Thủy đứng dậy, vươn tay ra phía trước, đối diện với cánh cổng đen tối. "Chúng tôi đến để giải thoát linh hồn đã bị giam giữ bên trong ngươi. Cánh Cổng Tử Thần, chúng tôi cần mở khóa để cứu lấy những sinh linh đã bị vướng vào nơi này."

Giọng nói từ bên trong cánh cổng cười khinh miệt, đầy âm mưu. "Các ngươi nghĩ rằng chỉ với ma thuật và ý chí của loài người thì có thể mở được cánh cổng này sao? Những linh hồn này đã bị giam giữ từ thời cổ xưa, và chúng sẽ mãi mãi ở lại đây. Chúng đã trở thành phần của nơi này, phần của cái ác."

Lâm Thịnh cảm thấy cơ thể anh nặng nề, như thể mỗi lời nói của cái giọng ấy đều cắn vào tâm trí anh. Anh cố gắng đứng vững, nhưng những hình ảnh rùng rợn, những tiếng cười ma quái như văng vẳng xung quanh, làm cho anh rối loạn.

"Không!" Đoàn Thủy hét lên, giọng cô kiên quyết. "Chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Chúng ta sẽ không để cho những linh hồn này phải chịu đựng mãi mãi."

Một tia sáng bất ngờ xuất hiện, bao quanh Đoàn Thủy. Cô bắt đầu tụ tập năng lượng, khẽ cử động những ngón tay, theo mỗi lời nói, một vòng tròn ánh sáng xuất hiện trên không trung, xoay tròn nhanh chóng.

"Chúng ta, những người sống, sẽ không để cho cái ác chiếm đoạt thế giới này. Ta, Đoàn Thủy, với sức mạnh của lòng dũng cảm, quyết không để cho cánh cổng này tiếp tục tồn tại."

Ánh sáng từ bàn tay cô bắt đầu lan rộng, cuộn xoáy mạnh mẽ. Cánh cổng đen tối run lên từng đợt, như thể bị đau đớn khi chạm phải thứ ánh sáng tinh khiết ấy.

"Ngươi… không thể phá vỡ ta!" Giọng nói từ trong cổng bắt đầu gầm lên. "Ngươi chỉ là một kẻ yếu đuối, Đoàn Thủy! Không ai có thể…"

"Ta có thể!" Đoàn Thủy hét lên, sự quyết tâm trong giọng nói khiến không gian xung quanh như bị chấn động.

Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên, khiến mọi thứ xung quanh rung chuyển. Cánh cổng Tử Thần bắt đầu vỡ ra, những mảnh đá đen vỡ vụn bay khắp nơi, lộ ra một không gian khác bên trong – một không gian đầy u ám và những hình ảnh của các linh hồn đau khổ.

"Làm sao… làm sao ngươi có thể?" Giọng nói kia lúc này hoàn toàn mất kiểm soát, vang lên trong sự tuyệt vọng.

Đoàn Thủy và Lâm Thịnh đứng đối diện với không gian đầy tăm tối, không biết những gì sẽ đến, nhưng họ đã vượt qua được thử thách này.

"Đây chỉ mới là bắt đầu," Lâm Thịnh nói, ánh mắt anh giờ đây sáng lên một quyết tâm không thể lay chuyển.

Cánh Cổng Tử Thần đã bị phá vỡ, nhưng họ biết rằng con đường phía trước vẫn đầy rẫy những nguy hiểm. Những sinh linh trong không gian u tối kia vẫn chưa thoát khỏi sự giam cầm, và cuộc hành trình của họ, dù vừa bắt đầu, sẽ còn nhiều thử thách khốc liệt hơn nữa.