Chương 8:Ánh sáng cuối cùng

Màn sương bao phủ khắp Cánh Rừng Màn Sương càng lúc càng dày đặc, ánh sáng yếu ớt từ mặt trời bị che khuất hoàn toàn. Đoàn Thủy và Lâm Thịnh đối diện với sinh vật kỳ dị, một bóng đen vươn lên từ màn sương, mắt đỏ như lửa, làn da nhầy nhụa trượt qua những gốc cây cổ thụ. Đôi mắt của sinh vật ấy như đang nhìn thấu mọi thứ, giống như nó đã biết hết tất cả những suy nghĩ trong tâm trí họ.

Lâm Thịnh cảm thấy toàn bộ cơ thể mình tê liệt. Anh muốn động đậy, nhưng cảm giác như có một lực lượng vô hình trói chặt anh vào chỗ. Tiếng gọi lạ từ trong rừng lại vang lên, như thể muốn cuốn lấy tâm trí anh, lôi kéo anh vào một thế giới khác. Nhưng Đoàn Thủy đã kịp thời kéo anh lại, đánh thức anh khỏi mớ cảm giác kỳ lạ đó.

"Cẩn thận! Đây là sinh vật trong Cánh Rừng Màn Sương, một trong những bóng ma mà người ta thường nói đến. Nó không chỉ mạnh mẽ mà còn có khả năng thao túng tâm trí," Đoàn Thủy thì thầm, đôi mắt cô sáng lên, đầy cảnh giác.

Sinh vật kia tiếp tục tiến gần, mỗi bước đi của nó khiến không gian xung quanh như chao đảo. Nó mở miệng, lưỡi dài như một con rắn, thè ra một làn hơi lạnh khiến cả không gian xung quanh bỗng chốc trở nên tĩnh mịch, như thể mọi thứ trong thế giới này đều ngừng chuyển động.

"Các ngươi không thể thoát ra khỏi nơi này đâu," nó cất giọng nói trầm ấm, như tiếng vọng từ địa ngục. "Mặc dù các ngươi mang trong mình sức mạnh của ma thuật, nhưng sức mạnh ấy không đủ để đối chọi lại sự tăm tối của Cánh Rừng Màn Sương này."

Lâm Thịnh nuốt khan, cảm giác như tim anh muốn ngừng đập. Nhưng một tia sáng bất ngờ lóe lên trong đầu anh. Cuốn sách ma thuật. Anh cảm nhận được sự tồn tại của nó trong tay mình, như một nguồn năng lượng đang sôi sục chờ đợi được giải phóng. Anh không biết chính xác nó có thể giúp gì, nhưng trong giây phút này, chỉ có thể đặt hy vọng vào nó.

Anh mở cuốn sách, những trang giấy cuộn lại trước mắt, từng chữ ký tự nhảy múa trong không khí như một dải ánh sáng. Những dòng chữ lấp lánh từ từ hiện ra, như thể cuốn sách đang phản hồi lại cảm giác tuyệt vọng trong anh.

Đoàn Thủy nhìn thấy ánh sáng từ cuốn sách và thầm thì, "Chúng ta phải sử dụng nó, nhưng cẩn thận. Ma thuật trong cuốn sách này mạnh mẽ lắm, nhưng cũng rất dễ bị phản tác dụng nếu không biết cách điều khiển."

Lâm Thịnh gật đầu, đôi mắt anh khóa chặt vào những dòng chữ đang thay đổi trong sách. Cảm giác như mọi thứ xung quanh dường như đã biến mất, chỉ còn lại anh và cuốn sách.

"Lửa của đêm đen, hủy diệt bóng tối, thiêu rụi kẻ thù vô hình, đừng để tăm tối chiếm lấy ánh sáng cuối cùng," Lâm Thịnh đọc thầm, nhưng mỗi từ trong câu đó như đang khuếch tán một nguồn sức mạnh mạnh mẽ, rực lửa và thiêu đốt vào tâm hồn anh.

Sinh vật kia nhìn thấy ánh sáng từ cuốn sách phát ra, đôi mắt đỏ càng trở nên dữ dội hơn. Nó gầm lên, như thể bị thách thức.

"Ngươi không thể đánh bại ta bằng ma thuật! Ngươi là một con người yếu ớt, làm sao có thể đối chọi với bóng tối vĩnh cửu?" tiếng nó rít lên.

Nhưng ngay lập tức, Lâm Thịnh cảm nhận một luồng năng lượng kỳ lạ từ cuốn sách truyền vào người anh, làm cơ thể anh tràn đầy sức mạnh. Anh giơ tay lên, và từ lòng bàn tay, một luồng ánh sáng mạnh mẽ bùng lên, xuyên qua không gian, tạo thành một tia sáng mạnh mẽ lao thẳng vào bóng ma.

Ánh sáng ấy không chỉ làm sáng bừng không gian mà còn xuyên thủng những lớp sương mù dày đặc. Sinh vật kia bắt đầu lùi lại, từng bước lùi dần, mắt nó như đang sợ hãi trước sức mạnh này. Nhưng trước khi nó có thể phản ứng, một vụ nổ chói mắt xảy ra, ánh sáng tỏa ra như một quả cầu lửa, bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh.

"Cẩn thận!" Đoàn Thủy kêu lên, nhanh chóng kéo Lâm Thịnh ra khỏi vùng ánh sáng. Chỉ trong tích tắc, cả không gian xung quanh trở nên tối đen.

Khi ánh sáng mờ dần, Lâm Thịnh nhận thấy sinh vật kỳ dị kia đã hoàn toàn biến mất. Không gian lại trở lại bình yên, nhưng vẫn còn đó cảm giác căng thẳng, như có gì đó đang chực chờ để tấn công.

Lâm Thịnh thở dài nhẹ nhõm, ánh sáng trong cuốn sách dần dần tắt. Nhưng trong lòng anh, nỗi lo vẫn chưa buông tha.

"Chúng ta phải tiếp tục đi, nhưng cần phải cẩn trọng hơn. Cánh Rừng Màn Sương này không chỉ có sinh vật đó. Còn nhiều thứ nguy hiểm nữa," Đoàn Thủy nói, giọng cô trầm tĩnh.

Lâm Thịnh nhìn cô, ánh mắt của anh giờ đây đã kiên định hơn bao giờ hết. "Chúng ta sẽ không dừng lại. Mọi thứ sẽ được giải quyết."

Cả hai tiếp tục tiến về phía trước, xuyên qua khu rừng tăm tối. Mỗi bước đi là một thử thách, mỗi giây phút trôi qua, họ không biết sẽ đối mặt với nguy hiểm gì tiếp theo. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn họ, một niềm tin mãnh liệt đang nở rộ – họ sẽ vượt qua tất cả, vì chỉ có vậy họ mới có thể tìm ra được chân lý cuối cùng.