Chương 7: Mối nguy cơ đang đến gần

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua lớp cây rừng, chiếu xuống mặt đất mờ ảo, tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất. Lâm Thịnh và Đoàn Thủy vẫn tiếp tục cuộc hành trình qua khu rừng hoang vu. Dù cây cầu nước hôm qua đã giúp họ vượt qua con sông, nhưng thử thách tiếp theo vẫn chưa buông tha họ.

Họ đi xuyên qua những con đường mòn ẩm ướt, những đám sương mù vây quanh, và không khí dường như nặng nề hơn bao giờ hết. Cảm giác căng thẳng luôn hiện hữu trong không gian, như thể có một mối nguy hiểm nào đó luôn lẩn khuất phía sau, chỉ chờ đợi thời cơ để tấn công.

Đoàn Thủy bước đi một cách vững chãi, đôi mắt cô luôn quét xung quanh, cảnh giác với mọi động tĩnh. Trong khi đó, Lâm Thịnh cảm nhận được sức mạnh từ cuốn sách ma thuật mà mình mang theo. Mỗi lần anh mở cuốn sách, từng trang giấy lại như có sự sống, lấp lánh và chuyển động một cách kỳ lạ, nhưng anh chưa thể hiểu hết những bí mật trong đó.

"Chúng ta gần đến Cánh Rừng Màn Sương rồi," Đoàn Thủy bất ngờ lên tiếng, làm Lâm Thịnh giật mình.

"Cánh Rừng Màn Sương?" Lâm Thịnh lặp lại, giọng hơi lo lắng. "Có phải đó là nơi nguy hiểm nhất trong khu vực này không?"

Đoàn Thủy gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. "Đúng vậy. Đây là vùng đất mà không ai dám bước vào một mình, ngoài những người như chúng ta. Cánh Rừng Màn Sương là một trong những nơi chứa đựng nhiều ma thuật cổ xưa nhất, đồng thời cũng là nơi trú ngụ của những sinh vật huyền bí."

Lâm Thịnh không thể không lo lắng. Mặc dù anh đã chứng kiến được một phần sức mạnh tiềm ẩn trong bản thân, nhưng những gì mà Đoàn Thủy mô tả về Cánh Rừng Màn Sương khiến anh không thể không cảm thấy bất an.

"Vậy làm thế nào để vượt qua nơi này?" Lâm Thịnh hỏi, đôi mắt chăm chú nhìn vào cô.

"Cậu cần phải giữ vững tinh thần và chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì. Trong Cánh Rừng Màn Sương, những ảo ảnh và cạm bẫy ma thuật có thể làm cho người ta lạc lối, mất trí nhớ, thậm chí mất đi linh hồn. Đặc biệt, đừng để bị dụ dỗ bởi những tiếng gọi lạ trong rừng." Đoàn Thủy dừng lại một chút, ánh mắt nhìn xa xăm như đang nhớ lại những điều cô đã trải qua. "Rất ít người có thể sống sót sau khi bước vào đó mà không bị ảnh hưởng bởi những sức mạnh huyền bí."

Lâm Thịnh cảm thấy như có một tảng đá nặng trĩu trong lòng. Nhưng anh biết, chỉ có vượt qua nơi này, anh mới có thể tiếp tục hành trình tìm kiếm Kẻ Gác Cổng. Anh không thể từ bỏ, không thể quay đầu.

"Chúng ta đi thôi," Đoàn Thủy nói, giọng cô đầy quyết tâm. "Đừng để bất kỳ điều gì làm cậu phân tâm. Giữ chặt cuốn sách ma thuật, nếu cần, nó sẽ giúp cậu đối phó với những cạm bẫy."

Lâm Thịnh gật đầu, bước theo Đoàn Thủy, đôi chân anh giờ đây nặng trĩu, nhưng ý chí lại càng thêm kiên định.

Khi họ tiến vào Cánh Rừng Màn Sương, không khí ngay lập tức trở nên khác biệt. Sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi, khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo. Mỗi bước đi như đưa họ vào một không gian khác, nơi thời gian và không gian như bị bóp méo. Mọi thứ xung quanh đều yên lặng, nhưng lại chứa đựng sự đe dọa vô hình.

Bỗng nhiên, một tiếng động nhẹ vang lên từ phía bên phải. Lâm Thịnh quay lại nhìn, chỉ thấy một bóng đen lướt qua nhanh chóng. Cảm giác như có thứ gì đó đang quan sát họ.

"Cẩn thận," Đoàn Thủy thì thầm, ánh mắt không rời khỏi khu rừng xung quanh. "Những sinh vật trong này rất nguy hiểm, chúng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào."

Lâm Thịnh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng anh không thể hoảng loạn, không thể để mình bị cám dỗ bởi sự sợ hãi.

Một lúc sau, họ dừng lại trước một cây cổ thụ khổng lồ, tán cây vươn rộng che kín cả một khoảng trời. Đoàn Thủy dừng lại, rồi quay sang nhìn Lâm Thịnh.

"Chúng ta phải nghỉ ngơi ở đây một lát," cô nói. "Dưới gốc cây này có một khu vực bảo vệ, ít nhất là tạm thời."

Lâm Thịnh gật đầu, mặc dù lòng anh không dễ chịu chút nào. Cảm giác bất an vẫn không buông tha anh. Họ ngồi xuống dưới tán cây, không ai nói gì. Sự im lặng bao trùm, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua lá cây, tạo ra một âm thanh nhẹ nhàng nhưng cũng đầy huyền bí.

Đột nhiên, một tiếng thì thầm vang lên từ sâu trong khu rừng, dường như muốn tiếp cận họ. Lâm Thịnh quay phắt lại, đôi mắt mở to.

"Nghe thấy không?" anh hỏi, giọng hơi run rẩy.

Đoàn Thủy nghiêng đầu, ánh mắt cô sắc lạnh. "Không phải tiếng gọi của người thường. Đừng nghe theo." Cô dặn dò, nhưng có một sự căng thẳng lạ thường trong giọng nói.

"Tiếng gọi đó…" Lâm Thịnh lẩm bẩm, cảm giác như có ai đó đang kéo anh về phía sâu trong rừng. Những tiếng gọi ấy càng lúc càng rõ ràng hơn, như những tiếng thì thầm trong gió, như đang mời gọi anh vào một thế giới khác.

"Đừng để bản thân bị mê hoặc," Đoàn Thủy cảnh báo, vội vã nắm lấy tay anh, kéo anh quay lại.

Nhưng quá muộn. Một bóng dáng mờ ảo đột ngột xuất hiện trước mặt họ. Một sinh vật kỳ dị, với làn da nhầy nhụa và đôi mắt đỏ rực, đứng vững trước mặt họ.

"Các ngươi không thể thoát khỏi nơi này," sinh vật đó thì thầm, giọng nói lạnh lẽo, đầy đe dọa.

Lâm Thịnh và Đoàn Thủy đứng đối mặt với sinh vật này. Mối nguy hiểm mà họ đang đối diện không chỉ là sự tấn công vật lý, mà còn là một trận chiến tâm lý giữa sự sống và cái chết.