Ánh sáng ban ngày dần nhạt đi, nhường chỗ cho bóng tối bao trùm khắp khu rừng hoang vu. Lâm Thịnh đứng im lặng, tay nắm chặt cuốn sách ma thuật, lòng anh đầy những cảm xúc lẫn lộn. Cảm giác về sức mạnh mới tìm thấy trong người vẫn còn vẹn nguyên, như một ngọn lửa ấm áp cháy trong tim. Nhưng anh biết, để tồn tại trong thế giới này, anh không thể chỉ dựa vào sức mạnh ấy.
Đoàn Thủy đứng cạnh anh, không nói một lời. Cô không cần phải nói gì, vì Lâm Thịnh đã hiểu. Thế giới ma thuật không chỉ là học cách điều khiển sức mạnh, mà còn là cuộc đấu tranh liên tục giữa sự sống và cái chết.
"Chúng ta đi đâu?" Lâm Thịnh hỏi, mắt anh không rời khỏi cô. Câu hỏi đó không chỉ đơn giản là tìm kiếm một nơi nào đó an toàn. Anh đang tìm kiếm một câu trả lời cho những gì đã xảy ra và những gì sẽ đến.
Đoàn Thủy không trả lời ngay lập tức, cô nhìn vào cánh rừng, nơi những bóng tối bắt đầu lan ra, như thể chúng cũng đang chuẩn bị cho một cuộc hành trình riêng của mình.
"Chúng ta phải đến Cổng Ma Thuật," cô nói cuối cùng, giọng cô như cắt ngang suy nghĩ của Lâm Thịnh. "Nơi đó là chìa khóa để tìm hiểu về nguồn gốc của sức mạnh cậu. Cũng là nơi để đối mặt với những thế lực đen tối đang rình rập."
Cổng Ma Thuật? Lâm Thịnh nhíu mày. "Nó là gì?"
"Không phải là một cánh cửa bình thường," Đoàn Thủy giải thích. "Cổng Ma Thuật là một trong những địa điểm bí ẩn nhất trong thế giới này. Nó không chỉ là một nơi, mà là một điểm giao thoa giữa các chiều không gian, nơi mọi sức mạnh và ma thuật đều hội tụ. Nếu cậu muốn hiểu rõ về ma thuật và đối mặt với những thế lực đen tối, đó là nơi duy nhất có thể cung cấp cho cậu những câu trả lời."
Lâm Thịnh cảm thấy một sự tò mò dâng lên trong lòng. Nhưng cũng không khỏi lo lắng. Cổng Ma Thuật không phải là một nơi dễ dàng đến được. Nếu nó thật sự nguy hiểm như Đoàn Thủy mô tả, anh liệu có đủ sức để đối mặt?
"Vậy chúng ta phải làm gì để đến đó?" Lâm Thịnh hỏi, sự lo lắng lộ rõ trong giọng nói.
"Chúng ta cần tìm một người dẫn đường," Đoàn Thủy trả lời. "Một người có kiến thức về các chiều không gian và có thể mở cánh cửa dẫn đến Cổng Ma Thuật."
Lâm Thịnh nhìn cô, không hiểu rõ lắm. "Ai có thể giúp chúng ta mở cánh cửa đó?"
Đoàn Thủy im lặng một lúc, rồi mới nói: "Có một người. Một pháp sư kỳ cựu, được biết đến với cái tên 'Kẻ Gác Cổng'. Ông ấy sống ở một ngôi làng xa xôi, ở phía tây của Cánh Rừng Màn Sương. Đó là nơi chúng ta sẽ đi."
"Vậy chúng ta phải làm gì để tìm ông ta?" Lâm Thịnh hỏi, chuẩn bị tâm lý cho một cuộc hành trình gian nan.
"Chúng ta chỉ cần đến đó," Đoàn Thủy nói một cách ngắn gọn, rồi quay lại, đôi mắt lạnh lùng như muốn khẳng định rằng không có con đường nào khác. "Nhưng đừng quên, hành trình này không đơn giản. Những kẻ muốn ngăn chặn chúng ta sẽ không bỏ qua cơ hội nào."
Lâm Thịnh hít một hơi thật sâu, nắm chặt cuốn sách ma thuật trong tay. Mỗi bước đi sẽ dẫn anh đến một cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm, nhưng anh biết không thể quay lại. Con đường này đã chọn anh, và anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc bước đi.
Cả hai bắt đầu cuộc hành trình vào màn đêm, xuyên qua những khu rừng dày đặc và hẻo lánh, nơi mà tiếng côn trùng vang vọng trong không khí tĩnh lặng. Cảm giác căng thẳng dâng lên, nhưng Lâm Thịnh cố gắng giữ bình tĩnh. Anh biết rằng chỉ khi vượt qua những thử thách này, anh mới có thể khám phá ra sự thật về sức mạnh của mình.
Trong suốt hành trình, Đoàn Thủy không nói nhiều. Cô chỉ dẫn đường, đôi mắt sắc bén quan sát xung quanh, luôn cảnh giác với mọi thứ. Lâm Thịnh cảm nhận được sự nghiêm túc và quyết đoán trong hành động của cô, và một phần trong anh cũng bắt đầu thay đổi. Anh hiểu rằng nếu muốn sống sót trong thế giới này, anh phải học cách mạnh mẽ như cô.
Đi qua một khu rừng rậm rạp, họ đến một bờ sông lớn. Con sông này chảy xiết, nước đục ngầu cuồn cuộn trôi. Đoàn Thủy đứng lại, nhìn về phía trước một cách tập trung. "Đây là nơi chúng ta phải vượt qua."
Lâm Thịnh nhìn sông, không khỏi lo lắng. "Chúng ta phải làm gì để qua sông?"
Đoàn Thủy quay lại, ánh mắt lạnh lùng, nhưng cũng có chút gì đó như khích lệ. "Cậu đã học được chút ít ma thuật rồi, phải không? Đây là lúc để thử nghiệm."
Lâm Thịnh nhìn cô, cảm thấy có chút hồi hộp. "Thử nghiệm? Làm gì?"
"Biến nước thành cầu," Đoàn Thủy nói ngắn gọn.
Lâm Thịnh nuốt nước bọt, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Anh đã cảm nhận được ma thuật trong cơ thể, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể sử dụng nó theo cách này.
"Hãy tập trung. Hãy hình dung ra cây cầu trong đầu cậu, rồi sử dụng ma thuật để biến nước thành cầu. Không cần phải làm gì phức tạp. Chỉ cần tin vào sức mạnh trong mình."
Lâm Thịnh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cố gắng hình dung một cây cầu vững chãi bắc qua con sông. Cảm giác trong cơ thể anh như một dòng điện chạy qua, anh tập trung hết sức, đẩy năng lượng vào dòng nước. Một khoảnh khắc sau, anh cảm thấy mặt nước bắt đầu chuyển động.
Khi anh mở mắt ra, một cây cầu lấp lánh bằng nước đã hình thành, vững vàng bắc qua con sông.
Đoàn Thủy nhìn anh, đôi mắt cô thoáng qua sự ngạc nhiên nhẹ. "Không tồi, Lâm Thịnh."
Anh không thể tin vào những gì mình vừa làm được. Một cây cầu nước – điều này chẳng khác nào một phép màu. Nhưng anh biết rằng đây chỉ là sự khởi đầu. Và con đường phía trước vẫn còn rất dài và nguy hiểm.
Cả hai bước lên cầu, tiếp tục hành trình, biết rằng mỗi bước đi sẽ đưa họ gần hơn đến sự thật, nhưng cũng gần hơn đến những thử thách không thể tránh khỏi.