Không gian xung quanh dần biến đổi. Những ngôi sao trên bầu trời không còn sáng lấp lánh mà trở nên mờ nhạt, tựa như bị che khuất bởi một tầng màn đen tăm tối. Mọi thứ xung quanh như bị bóp nghẹt, không khí đặc quánh và mỗi bước đi của Lâm Thịnh và Đoàn Thủy đều vang lên như một tiếng động mạnh mẽ trong một sự tĩnh lặng nặng nề.
Người bí ẩn mà họ vừa gặp – tên bảo vệ lời nguyền – đứng vững như một bức tường không thể xuyên thủng. Hắn là hiện thân của một sức mạnh vô hình, và dường như mọi ngón chiêu thức hay ma thuật của họ đều bị hắn khống chế.
"Các ngươi nghĩ mình có thể phá vỡ lời nguyền này sao?" Người ấy lên tiếng, âm thanh phát ra từ hắn như một đợt sóng vỡ ầm ầm. Hắn cười khẩy. "Ngay cả những thần linh hùng mạnh nhất cũng không thể làm được. Đừng mơ mộng."
Lâm Thịnh không vội đáp lại. Anh đang phân tích mọi chi tiết, từ ánh mắt của tên đối thủ cho đến các yếu tố xung quanh. Không gian này, mặc dù không có gì đặc biệt rõ ràng, nhưng lại ẩn chứa một thứ sức mạnh kỳ bí mà họ chưa thể hiểu hết. Hắn là một phần của thế giới này, và nếu muốn phá vỡ lời nguyền, họ phải tìm cách làm rõ được bản chất của nó.
"Lời nguyền này không chỉ là một lời nguyền thông thường," Đoàn Thủy nói, ánh mắt cô không rời tên đối thủ. "Nó có sự kết nối với chính bản thân thế giới này, đúng không? Ngươi không phải là người duy nhất giữ nó."
Người bảo vệ cười nhẹ, nhưng lần này, nụ cười của hắn có vẻ lạnh lùng hơn, đầy sự khinh miệt. "Ngươi thông minh đấy, nhưng vẫn chưa hiểu hết về sự liên kết của thế giới này và lời nguyền của nó. Các ngươi nghĩ rằng có thể phá vỡ nó, nhưng đó là điều không thể. Các ngươi không thể thoát ra khỏi hư vô này."
"Vậy sao?" Lâm Thịnh nheo mắt, anh bắt đầu đi những bước chậm rãi về phía người bảo vệ, không vội vã, nhưng mỗi bước đi đều như gánh theo sức nặng của quyết tâm. "Vậy ngươi có thể giải thích cho ta tại sao mà chúng ta không thể thoát ra? Tại sao thế giới này lại bị mắc kẹt trong vòng lặp hư vô này?"
Câu hỏi của anh vang lên trong không gian tĩnh lặng. Đoàn Thủy nhìn hắn, lắng nghe câu trả lời.
Tên bảo vệ không hề vội vàng, hắn chỉ đứng đó, gương mặt không thay đổi. Rồi hắn nói, giọng hắn trầm xuống, như thể đang kể lại một câu chuyện đã diễn ra từ rất lâu.
"Lời nguyền này không phải là do một cá nhân nào đó tạo ra. Nó là kết quả của một cuộc chiến hủy diệt, một cuộc chiến giữa các thế giới, giữa ánh sáng và bóng tối. Một thời kỳ cổ xưa, những thế lực từ các cõi vô hình đã đánh bại những vị thần và chiếm lĩnh các thế giới. Để bảo vệ sự cân bằng, lời nguyền đã được đặt ra. Một vòng tròn khép kín, ngăn không cho ai có thể xâm nhập vào cõi hư vô này hay phá vỡ sự kết nối của các thế giới."
"Nhưng các ngươi… các ngươi không biết rằng bản thân mình chính là phần còn lại của lời nguyền ấy. Các ngươi đến từ một thế giới khác, thế giới đã bị phá vỡ từ lâu." Người bảo vệ nhìn Lâm Thịnh và Đoàn Thủy, ánh mắt như xuyên qua họ, nhìn thấu quá khứ.
Lâm Thịnh và Đoàn Thủy nhìn nhau, như thể đang cố gắng tìm ra ý nghĩa ẩn sâu trong lời nói của hắn.
"Các ngươi là sự tái sinh của những kẻ xâm lấn," hắn tiếp tục. "Cả hai đều mang trong mình một phần của quá khứ, nhưng không thể nhớ được. Các ngươi đến từ thế giới đã bị xóa sổ, nơi sự hủy diệt đã xảy ra vì lòng tham và quyền lực. Các ngươi… là những kẻ bị nguyền rủa, những kẻ mang theo tội lỗi của quá khứ."
Đoàn Thủy nghe những lời này mà cảm thấy lạnh sống lưng. Cô không thể tin vào những gì hắn nói, nhưng cái cách hắn nói chuyện, sự tự tin và kiên định trong từng từ khiến cho mọi thứ trở nên đáng sợ hơn.
"Ngươi nói chúng ta đến từ một thế giới khác… vậy tại sao chúng ta lại không nhớ được gì?" Lâm Thịnh lên tiếng, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi người bảo vệ.
Người bảo vệ chỉ cười nhạt. "Vì các ngươi đã bị xóa đi ký ức, bị ném vào một thế giới mới để tự mình trải qua sự hủy diệt một lần nữa. Mọi thứ các ngươi trải qua là do lời nguyền đã sắp đặt. Các ngươi không thể thoát khỏi số phận đã định sẵn."
Đoàn Thủy cảm thấy đầu óc mình như quay cuồng. Những lời nói của tên bảo vệ như một cú đánh mạnh vào tâm trí cô, làm cho cô chao đảo. Nhưng cô biết, nếu để bản thân bị lạc lối trong những lời nói này, họ sẽ không thể tiến lên được.
"Cái gì đã qua, cho dù nó có là gì, ta cũng sẽ không để nó cản bước chúng ta," Đoàn Thủy lên tiếng, giọng kiên quyết. "Chúng ta có thể không nhớ, nhưng chúng ta biết rõ mục tiêu của mình. Mục tiêu của chúng ta là phá vỡ lời nguyền này và mang lại sự tự do cho tất cả."
Lâm Thịnh gật đầu, một quyết tâm mới dâng lên trong lòng anh. Họ không thể để những lời nói của kẻ thù này làm lay động. Dù có là kẻ xâm lấn hay mang trong mình tội lỗi của quá khứ, họ vẫn có quyền lựa chọn con đường đi của mình.
"Đoàn Thủy, chúng ta không thể ở đây mãi," Lâm Thịnh nói. "Sức mạnh của hắn quá lớn, nhưng chúng ta có thể tìm ra cách. Chúng ta sẽ không để cái bóng của quá khứ ngăn cản chúng ta. Hãy tìm ra điểm yếu của lời nguyền này."
Đoàn Thủy gật đầu. Cả hai biết rằng, chỉ có cách tiếp tục chiến đấu, khám phá những bí mật ẩn giấu và phá vỡ mọi giới hạn mà lời nguyền đã tạo ra, họ mới có thể giành được tự do.
Lời nguyền có thể mạnh mẽ, nhưng quyết tâm của họ còn mạnh mẽ hơn.
Cuộc chiến thực sự mới chỉ bắt đầu.