Bầu trời dần sáng lại khi những đám mây đen u ám bắt đầu tan đi, nhường chỗ cho ánh sáng vàng nhạt le lói từ phía xa. Không gian xung quanh lúc này đã trở lại yên bình, nhưng trong lòng Lâm Thịnh và Đoàn Thủy, mọi thứ không hề yên ả.
Họ đứng giữa một thảo nguyên rộng lớn, nơi gió nhẹ thổi qua cỏ cây, mang lại cảm giác thư thái lạ thường. Tuy nhiên, trong lòng cả hai đều không thể quên những lời nói của người bảo vệ và sự thật khủng khiếp mà hắn đã tiết lộ. Lời nguyền, quá khứ bị xóa bỏ, và tội lỗi của những thế giới đã bị phá hủy – tất cả đều khiến tâm trí họ nặng trĩu.
Lâm Thịnh nhìn Đoàn Thủy, đôi mắt anh ánh lên sự kiên quyết.
"Chúng ta cần phải biết rõ hơn về thế giới này, về lời nguyền mà chúng ta phải đối mặt," anh nói, giọng khàn đặc vì những suy nghĩ chưa dứt. "Nếu thật sự chúng ta là những kẻ xâm lấn, thì không chỉ có mình chúng ta mà còn có nhiều người khác bị cuốn vào cái trò chơi này."
Đoàn Thủy nhíu mày, bước lên phía trước, mắt cô lướt qua cảnh vật xung quanh. "Người bảo vệ nói đúng một điều. Chúng ta không thể phá vỡ lời nguyền nếu không hiểu rõ về nó. Nhưng làm sao chúng ta có thể bắt đầu?"
Lâm Thịnh nhìn về phía chân trời, nơi mặt trời đã dần lên cao, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu xuống. Mọi thứ dường như có thể thay đổi theo một cách không ai ngờ tới.
"Chúng ta phải tìm những người đã đi trước. Họ có thể biết những bí mật mà chúng ta không thể hiểu hết được trong một lần đối mặt. Dù là trong bóng tối hay ánh sáng, chúng ta sẽ không dừng lại."
Nhưng Đoàn Thủy cũng biết, họ không thể chỉ dựa vào những câu chuyện xa vời. Thế giới này đầy rẫy nguy hiểm, và những kẻ sở hữu sức mạnh lớn đang đợi họ. Mà ngay cả trong những nơi yên bình nhất, bí mật vẫn có thể ẩn giấu.
"Chúng ta sẽ đi đâu?" Đoàn Thủy hỏi, ánh mắt cô không rời khỏi Lâm Thịnh.
Lâm Thịnh gật đầu, mắt anh sáng lên một quyết tâm. "Từ những dấu vết mà chúng ta thấy, có một nơi tên là Vùng Lãnh Địa. Nó là một vùng đất hoang vu, nơi bị lời nguyền bao phủ. Chắc chắn nơi đó sẽ giúp chúng ta giải đáp những câu hỏi mà chúng ta đang tìm kiếm."
Cả hai bắt đầu hành trình đến Vùng Lãnh Địa, và trong suốt quãng đường đi, Lâm Thịnh cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí. Mọi thứ xung quanh như đang thay đổi, và dù là nơi đẹp đẽ hay hoang vắng, họ đều cảm thấy như có một lực hút vô hình, kéo họ đi về một phía.
Hành trình này không chỉ là để tìm kiếm sự thật, mà còn để tìm lại ký ức, để vượt qua sự ngăn cách giữa quá khứ và hiện tại.
Đoàn Thủy cảm nhận được một sự liên kết kỳ lạ trong không gian này. Cô bắt đầu suy ngẫm về những lời nói của người bảo vệ. Có thể hắn đã nói đúng về phần nào, nhưng làm sao có thể chấp nhận rằng họ là những kẻ xâm lấn?
"Lâm Thịnh…" Đoàn Thủy nhẹ nhàng lên tiếng. "Ngươi có bao giờ nghĩ rằng có thể chúng ta không chỉ đang đối mặt với lời nguyền mà còn với một thế lực lớn hơn? Nếu lời nguyền này có thể xóa bỏ ký ức và giam giữ chúng ta trong một chu kỳ vô tận, vậy chúng ta có thể làm gì để phá vỡ nó?"
Lâm Thịnh dừng bước, ánh mắt anh lấp lánh. "Đoàn Thủy, chúng ta không chỉ là nạn nhân của một lời nguyền. Chúng ta có thể là chìa khóa để giải thoát thế giới này. Nhưng để làm được điều đó, chúng ta cần tìm ra cách phá vỡ chuỗi kết nối này, không chỉ đối mặt với kẻ thù mà còn là chính bản thân chúng ta."
Lời nói của Lâm Thịnh như một tia sáng trong đêm tối. Đoàn Thủy gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều điều chưa hiểu hết. Tuy nhiên, một điều cô biết rõ là họ không thể bỏ cuộc.
Cuộc hành trình tiếp tục, họ bắt đầu đi sâu vào những khu rừng rậm rạp, qua những con đường mòn đầy thử thách, nơi mà những sinh vật kỳ lạ và những trận chiến nhỏ luôn chờ đón. Mỗi bước đi là một thử thách, nhưng cả hai biết, họ không thể dừng lại.
Họ đã tiến đến gần Vùng Lãnh Địa – nơi mà tất cả những bí mật, những câu hỏi họ đang tìm kiếm sẽ được giải đáp.
Nhưng điều gì đang chờ đợi họ ở đó? Câu trả lời chỉ có thể được tìm thấy qua mỗi thử thách, mỗi nguy hiểm, và cả sự hi sinh.
Một cánh cửa lớn đang mở ra, dẫn họ vào một thế giới mà chỉ có những kẻ mạnh mẽ mới có thể bước qua.
Cuộc hành trình bắt đầu.