Những bước chân của Lâm Thịnh và Đoàn Thủy vang lên trên con đường mòn vắng vẻ, xuyên qua khu rừng già, nơi ánh sáng mặt trời hầu như không thể xuyên qua tầng lớp lá dày đặc. Không khí ở đây ẩm ướt và lạnh lẽo, như thể khu rừng này đã bị bỏ hoang từ rất lâu, không có dấu hiệu của sự sống hay con người.
Cả hai đã đi suốt ba ngày qua, lòng đầy băn khoăn. Họ cảm nhận được một sức mạnh mơ hồ đang bao trùm khắp không gian này, như một lớp màng vô hình vây kín, nhốt họ trong một thế giới kỳ lạ, khác biệt hoàn toàn với những nơi họ đã từng đi qua.
Đoàn Thủy thở dài, ánh mắt cô lướt qua những cây cổ thụ lớn, cành lá rậm rạp, tưởng như không có gì có thể sống sót qua được bóng tối dày đặc nơi này.
"Lâm Thịnh," cô lên tiếng, giọng đầy lo lắng. "Chúng ta sắp đến Vùng Lãnh Địa rồi sao? Cảm giác ở đây… thật kỳ lạ. Không khí như đang ngừng lại, thời gian như bị chặn đứng."
Lâm Thịnh không trả lời ngay, anh chỉ dừng lại một lúc, mắt nhìn vào xa xăm, như thể đang lắng nghe một điều gì đó. Anh cảm nhận được sự rung động nhẹ trong không khí, một luồng năng lượng vô hình, khó lý giải.
"Chắc chắn chúng ta đã đến gần nơi đó rồi," Lâm Thịnh nói, nhưng trong giọng nói của anh, có chút không chắc chắn. "Vùng Lãnh Địa không phải là một nơi dễ dàng tiếp cận. Những dấu hiệu đã xuất hiện, nhưng nơi này có một sức mạnh đặc biệt. Nó như một… cánh cửa ngầm, dẫn chúng ta vào một không gian khác biệt."
Đoàn Thủy gật đầu, cảm thấy bất an. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng không ai có thể đoán trước được những gì đang chờ đợi họ phía trước. Mọi thứ về Vùng Lãnh Địa đều mơ hồ, chưa một ai có thể quay lại kể lại những câu chuyện về nó.
Khi họ đi đến một ngã ba nhỏ trong rừng, Lâm Thịnh bỗng dừng lại. Anh giơ tay ra hiệu cho Đoàn Thủy dừng bước, ánh mắt chăm chú nhìn vào một khối đá lớn ở phía trước.
Trên khối đá, có một biểu tượng cổ xưa được khắc lên, hình ảnh một cánh cửa mở rộng, với những ký tự lạ lẫm xung quanh. Những ký tự này không phải là ngôn ngữ mà họ đã từng thấy, nhưng Lâm Thịnh có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ đó.
"Đây là dấu hiệu," anh nói, giọng có chút trầm xuống. "Cánh cửa này dẫn đến Vùng Lãnh Địa, nhưng trước khi chúng ta bước qua, chúng ta cần giải mã những ký tự này."
Đoàn Thủy tiến lại gần, ánh mắt cô sáng lên khi nhìn thấy những ký tự kỳ lạ đó. Cô đặt tay lên khối đá, cảm nhận được sự lạnh lẽo lan tỏa từ dưới tay mình. Những ký tự này như đang đẩy cô về một ký ức xa xăm mà cô không thể nào nhớ ra.
"Chúng có thể là những từ ngữ cổ xưa liên quan đến lời nguyền," Đoàn Thủy nói, "Nhưng làm sao chúng ta có thể giải mã được?"
Lâm Thịnh không vội trả lời. Anh cúi xuống, nhìn kỹ các ký tự, rồi bắt đầu lẩm bẩm một vài câu thần chú mà anh đã học được trong hành trình trước. Những ký tự trên đá bắt đầu tỏa ra một ánh sáng mờ ảo, và một giọng nói trong trẻo, nhưng đầy quyền năng, vang lên từ lòng đất.
"Chỉ những kẻ không sợ hãi mới có thể mở cánh cửa này. Những kẻ mang tội lỗi sẽ không thể bước qua."
Giọng nói kỳ lạ ấy như một lời cảnh báo, nhưng đồng thời cũng là một lời thách thức.
Đoàn Thủy cảm thấy có gì đó đang thay đổi trong không gian xung quanh. Một cảm giác nhức nhối, như thể cánh cửa này đang kiểm tra họ, thử thách sự kiên cường của họ.
"Chúng ta không sợ," Lâm Thịnh nói chắc chắn, ánh mắt kiên định nhìn vào biểu tượng. "Dù có phải đối mặt với tội lỗi trong quá khứ, chúng ta vẫn sẽ bước qua."
Đoàn Thủy không nói gì, nhưng cô cảm nhận được sức mạnh trong lời nói của Lâm Thịnh. Cả hai họ đều có một mục tiêu duy nhất: phá vỡ lời nguyền, tìm ra sự thật và đối mặt với những gì đã từng xảy ra.
Ngay khi lời nói của Lâm Thịnh vang lên, ánh sáng từ những ký tự cổ xưa bắt đầu mạnh mẽ hơn, chiếu sáng cả khu rừng xung quanh họ. Một tiếng động lớn vang lên, như thể cánh cửa đá đang bắt đầu mở ra.
Những tảng đá cứng cáp xung quanh bắt đầu chuyển động, tạo ra một lối đi hẹp dẫn vào bóng tối. Không khí xung quanh trở nên lạnh hơn, và mùi ẩm ướt, nặng nề của đất đá bốc lên.
"Đoàn Thủy, đi cùng ta," Lâm Thịnh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán.
Đoàn Thủy gật đầu, theo sau Lâm Thịnh bước qua cánh cửa đá, bước vào một không gian hoàn toàn mới, nơi những âm thanh kỳ lạ, những hình ảnh ma mị thoáng hiện lên, như thể Vùng Lãnh Địa này không chỉ là một nơi mà là một cơn ác mộng không có hồi kết.
Khi cả hai bước vào, cánh cửa đá khép lại phía sau họ, và không gian trở nên im lặng đến đáng sợ. Họ đã chính thức bước vào Vùng Lãnh Địa – nơi mà mọi bí mật, mọi thử thách, sẽ bắt đầu.