Chương 16: Thế giới bên trong cánh cửa

Lâm Thịnh và Đoàn Thủy bước vào một không gian kỳ lạ, nơi không có ánh sáng mặt trời, chỉ còn lại những bóng đen dày đặc và mờ ảo. Mỗi bước đi của họ như là một cuộc hành trình vào những nơi vô tận của bóng tối. Nhưng có điều kỳ lạ là, trong không khí này, họ cảm thấy như đang bị quan sát, một cảm giác lạ lùng đột ngột xâm chiếm tâm trí họ.

Chỉ còn lại tiếng bước chân của họ vang vọng trong không gian rộng lớn, trống rỗng. Một sự im lặng kỳ dị phủ lấp khắp nơi, như thể không gian này không hề có sự sống, chỉ là một nơi bỏ hoang trong thời gian.

"Đây không phải là một nơi bình thường," Đoàn Thủy khẽ thì thầm, ánh mắt cô ánh lên sự lo lắng. "Không khí ở đây khác biệt, như thể mọi thứ đang bị giam cầm."

Lâm Thịnh không đáp lời, đôi mắt anh nheo lại khi nhìn quanh, cố gắng phân tích môi trường. Dường như những dấu vết mà họ tìm thấy trong cánh cửa đá không phải chỉ là một cánh cổng, mà là lối đi vào một chiều không gian khác. Một nơi không thuộc về thế giới thực tại mà họ biết.

Đột nhiên, không gian trước mắt họ như bị xé toạc ra, một vết nứt khổng lồ xuất hiện, ánh sáng xanh dương lạnh lẽo từ đó rọi ra, và một bóng hình khổng lồ bước ra từ bên trong. Đó là một sinh vật khổng lồ với đôi mắt phát sáng như ngọn lửa, thân hình to lớn, phủ đầy những vảy bạc ánh lên trong bóng tối.

Đoàn Thủy hít một hơi thật sâu, đôi tay cô nắm chặt thanh kiếm của mình. Cô có thể cảm nhận được sức mạnh vô cùng khủng khiếp tỏa ra từ sinh vật này.

"Đừng lo, ta sẽ bảo vệ nàng," Lâm Thịnh nhẹ nhàng nói, nhưng trong giọng nói của anh không có chút sợ hãi. Anh giơ tay lên, một vòng sáng bao quanh tay anh, và ngay lập tức, một thanh kiếm huyền bí lóe lên trong tay anh, phản chiếu ánh sáng mờ mịt trong không gian.

Sinh vật khổng lồ chậm rãi tiến lại gần, mỗi bước đi của nó tạo ra những tiếng động vang vọng như âm thanh của đất đá vỡ nát. Nhưng điều kỳ lạ là nó không tấn công ngay, mà chỉ đứng yên, đôi mắt sáng quắc nhìn họ.

"Chào đón các ngươi đến với Vùng Lãnh Địa," một giọng nói sâu thẳm, như vang vọng từ mọi ngóc ngách của không gian, cất lên từ miệng sinh vật. Giọng nói này mang theo một sức mạnh lạ lùng, như thể nó không chỉ là một tiếng nói của một cá thể, mà là của một thế lực vô hình nào đó.

"Ta là Thủ Vệ của Vùng Lãnh Địa. Các ngươi đã vượt qua được thử thách đầu tiên, nhưng liệu các ngươi có đủ sức để vượt qua những thử thách tiếp theo hay không?" Sinh vật dừng lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Thịnh và Đoàn Thủy.

"Chúng ta không sợ thử thách," Lâm Thịnh kiên định trả lời, giọng anh vang lên mạnh mẽ trong không gian tĩnh lặng.

"Nhưng thử thách của ta không phải là những gì các ngươi có thể tưởng tượng," sinh vật khổng lồ nói, đôi mắt nó như xoáy sâu vào tâm trí của Lâm Thịnh và Đoàn Thủy. "Các ngươi sẽ phải đối mặt với chính những nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng mình, những ký ức mà các ngươi đã cố gắng quên đi. Để vượt qua Vùng Lãnh Địa, các ngươi phải đối diện với bản thân mình."

Những lời này khiến cả hai cảm thấy bất an. Đoàn Thủy cảm nhận được một luồng năng lượng lạnh lẽo, kỳ quái len lỏi vào tâm trí, khiến cô nhớ lại những ký ức đã bị chôn vùi. Những ký ức về quá khứ, về gia đình, về những quyết định sai lầm, về những lần bị phản bội – tất cả như đang quay lại, xâm chiếm tâm trí cô.

"Đừng để những ký ức đó khuất phục mình," Lâm Thịnh khẽ nói, như hiểu được nỗi lo sợ đang bao trùm lấy Đoàn Thủy. "Chúng ta có thể thay đổi số phận."

Sinh vật khổng lồ chỉ mỉm cười, đôi mắt sáng rực lên như ngọn lửa cháy bừng. "Được rồi, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội. Nếu các ngươi có thể vượt qua những nỗi sợ này, cánh cửa của Vùng Lãnh Địa sẽ mở ra, và các ngươi sẽ tiến gần hơn đến mục tiêu của mình."

Với một tiếng rít nhẹ, sinh vật quay người, bước vào bóng tối sâu thẳm và biến mất. Không gian lại im lặng một cách kỳ lạ, chỉ còn lại Lâm Thịnh và Đoàn Thủy đứng đó, đối diện với thử thách mà họ chưa hề chuẩn bị.

Đoàn Thủy nhìn Lâm Thịnh, đôi mắt cô bừng lên quyết tâm. "Chúng ta phải đối mặt với những ký ức đó, phải không?"

Lâm Thịnh gật đầu. "Không chỉ là ký ức của riêng chúng ta. Chúng ta sẽ đối diện với tất cả những nỗi sợ hãi của thế giới này. Để có thể giải thoát được lời nguyền, chúng ta phải chấp nhận và vượt qua chính mình."

Một làn sóng ánh sáng xanh lam chợt hiện lên, bao quanh họ. Bất ngờ, những hình ảnh mơ hồ bắt đầu hiện ra, như thể thời gian và không gian đang bị bóp méo. Cả hai không thể tránh khỏi việc phải đối mặt với chính nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng mình.

Bắt đầu từ đây, họ không chỉ chiến đấu với kẻ thù, mà còn chiến đấu với chính những gì đã chôn vùi trong lòng họ từ lâu.

Hành trình vào Vùng Lãnh Địa mới chỉ bắt đầu. Thử thách đầu tiên đã đến, và tương lai của họ sẽ phụ thuộc vào khả năng vượt qua những nỗi sợ hãi này.