Không gian tối tăm dần bao trùm Lâm Thịnh và Đoàn Thủy. Bóng tối xung quanh họ dường như có sức mạnh vô hình, kéo dài và khiến từng bước đi của họ nặng nề. Những hình ảnh mơ hồ tiếp tục xuất hiện trong tầm mắt họ, như thể vết nứt thời gian đã mở ra, dẫn họ vào những ký ức sâu kín mà họ đã cố quên đi.
Lâm Thịnh nắm chặt thanh kiếm trong tay, cảm giác bất an không ngừng gia tăng. Những bóng hình trong ký ức đang hiện lên một cách rõ nét, và mỗi hình ảnh đó như một đòn giáng mạnh vào tâm trí anh.
Một ngôi nhà cũ kỹ, mờ ảo dưới ánh trăng. Anh thấy mình trở lại với những năm tháng ấu thơ, khi mà mọi thứ vẫn còn giản dị, yên bình. Căn nhà nhỏ với vườn cây bao quanh, nơi mà gia đình anh từng sống. Nhưng chỉ trong giây lát, khung cảnh ấy thay đổi, ánh sáng trong ngôi nhà tắt ngúm và chỉ còn lại một sự tĩnh lặng đến đau lòng.
Anh thấy mẹ mình đứng đó, khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt vẫn đầy tình thương. Đột nhiên, những ký ức đột ngột vỡ vụn. Lâm Thịnh nhớ lại ngày định mệnh khi anh buộc phải rời bỏ gia đình, để lại người mẹ thương yêu trong nước mắt. Cảnh tượng này đã in sâu vào tâm trí anh, và cho đến nay, anh vẫn không thể tha thứ cho chính mình. "Mẹ... Con đã không thể bảo vệ mẹ," anh thì thầm trong lòng.
Đoàn Thủy bên cạnh anh, cảm nhận được sự thay đổi trong khí quyển. Cô quay sang nhìn Lâm Thịnh, nhận ra đôi mắt anh đang trống rỗng, không phải là anh mà cô từng biết. "Lâm Thịnh, không phải như vậy. Đừng để quá khứ khống chế bạn."
Anh không đáp lại, bởi những ký ức ấy đang tiếp tục xoáy sâu vào tâm trí anh, như những con sói tấn công từ mọi phía. Đó không chỉ là hình ảnh của mẹ anh, mà còn là hình ảnh của những cuộc chiến, những lựa chọn sai lầm mà anh đã làm, những đồng đội đã mất trong những trận chiến khốc liệt mà anh không thể cứu giúp.
"Đừng để những ký ức này khiến bạn yếu đuối. Bạn đã thay đổi. Bạn có thể làm lại tất cả," Đoàn Thủy tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
Lâm Thịnh hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại tinh thần. Anh quay sang cô, ánh mắt trở lại với sự kiên định. "Cảm ơn, Đoàn Thủy. Nhưng tôi phải đối diện với điều này. Dù có đau đớn thế nào, tôi không thể trốn tránh nữa."
Trong khi đó, Đoàn Thủy cũng không khỏi cảm thấy những ký ức của mình đang dần hiện lên. Cô nhìn xuống đất, nơi những hình ảnh đã dần dần lấp đầy không gian.
Một khu rừng thẳm, ánh trăng chiếu qua những tán lá dày đặc, tạo nên một bức tranh huyền bí. Trong ký ức của Đoàn Thủy, cô thấy mình cùng người bạn thân nhất đang chơi đùa dưới gốc cây cổ thụ. Nhưng rồi, không gian dần thay đổi, những bóng đen vây quanh họ. Người bạn ấy, mà cô từng coi như tri kỷ, bỗng dưng phản bội cô, đem cô vào tay kẻ thù. Những hình ảnh đen tối này không ngừng vây lấy cô, như một lời nguyền ám ảnh mà cô không thể nào gột rửa.
Cảm giác bị phản bội vẫn còn đau đớn như ngày nào. Đoàn Thủy cảm thấy một làn sóng đau đớn dâng lên, như thể chính ký ức ấy đang cướp đi sức mạnh của cô.
"Không... tôi không thể để nó kiểm soát tôi," cô thì thầm, cố gắng đứng vững.
Lâm Thịnh nhìn cô, nhận ra rằng họ đang cùng trải qua những nỗi đau của riêng mình. Anh hiểu rằng không có một con đường nào dễ dàng. Chỉ có thể đối diện với bản thân, chấp nhận những nỗi đau đó và bước tiếp.
Đột nhiên, không gian xung quanh họ chao đảo. Một cơn gió mạnh ập đến, những hình ảnh kỳ lạ bắt đầu biến mất, và thay vào đó là một cánh cửa xuất hiện ngay trước mắt họ. Đây là cánh cửa mà sinh vật khổng lồ đã nhắc đến trước đó.
"Đây là thử thách cuối cùng, đúng không?" Đoàn Thủy nhìn Lâm Thịnh, gương mặt cô đã trở lại sự kiên định. "Chúng ta đã vượt qua những ký ức này. Giờ là lúc đối diện với thử thách thật sự."
Lâm Thịnh gật đầu, ánh mắt anh ánh lên sự quyết tâm. "Chúng ta không còn gì để mất nữa. Vượt qua cửa này, chúng ta sẽ biết được mục tiêu thực sự của mình."
Cánh cửa mở ra, và không gian trước mặt họ dần dần sáng lên, lộ ra một thế giới khác hoàn toàn. Một thế giới chưa bao giờ được nhìn thấy. Mọi thứ trước mắt họ giống như một câu hỏi chưa có lời đáp. Tuy nhiên, một điều chắc chắn là họ đã sẵn sàng để đối mặt với bất kỳ thử thách nào, dù lớn hay nhỏ.
Cuộc phiêu lưu của họ vẫn chưa kết thúc. Chỉ có một con đường phía trước, và tất cả phụ thuộc vào việc họ có thể vượt qua được những bí mật đen tối của thế giới này hay không.
Cánh cửa đã mở, nhưng liệu họ có thể bước qua?