Cánh cửa mở ra, ánh sáng chói lọi tràn vào, làm mờ mắt Lâm Thịnh và Đoàn Thủy trong giây lát. Khi ánh sáng dịu lại, họ nhận ra mình đã bước vào một không gian hoàn toàn khác biệt. Đây không phải là một thế giới bình thường, mà là một vương quốc cổ xưa, lạ lùng và đầy nguy hiểm.
Trước mắt họ là một vùng đất bao la, bầu trời phủ một màu đỏ thẫm, dường như không có ngày và đêm, chỉ có sự u ám và tĩnh lặng. Những tòa tháp cổ vươn lên cao, những bức tường đá rêu phong, còn mặt đất thì đầy ắp những dấu vết của những cuộc chiến đã qua. Những tiếng gầm rú từ xa vọng lại, và không khí nơi đây nặng nề, như thể mọi thứ đều đang dần chết đi.
"Đây là đâu?" Đoàn Thủy hỏi, giọng cô có phần lo lắng. Cô cảm thấy một sự hiện diện vô hình, một thế lực mạnh mẽ đang quan sát họ từ bóng tối.
Lâm Thịnh bước một bước về phía trước, ánh mắt anh sắc bén như lưỡi kiếm. "Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tiến lên. Đây là thử thách cuối cùng mà chúng ta phải vượt qua."
Bất ngờ, một tiếng cười khẽ vang lên, âm thanh ấy không giống bất kỳ ai mà họ từng nghe. Một bóng hình khổng lồ xuất hiện phía trước họ, khuôn mặt được che phủ bởi một chiếc mũ sắt đen, chỉ để lộ đôi mắt vàng rực như lửa. Bóng hình ấy tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, giống như một vị thần cổ đại thức tỉnh sau hàng nghìn năm.
"Cuối cùng cũng có người đến," giọng nói của vị thần vang lên, sâu thẳm và đầy quyền lực. "Những kẻ dám tiến vào thế giới này đều không phải là những kẻ bình thường. Nhưng liệu các ngươi có đủ sức để đối mặt với ta không?"
Lâm Thịnh nắm chặt thanh kiếm của mình, ánh mắt kiên quyết. "Chúng tôi đã vượt qua tất cả những thử thách trước đó. Nếu đây là thử thách cuối cùng, thì chúng tôi sẵn sàng."
Vị thần không nói thêm gì, chỉ vung tay lên, và từ đất liền xuất hiện những con quái vật khổng lồ, với đôi mắt đỏ ngầu, sừng vươn dài, gầm rú đe dọa. Những con quái vật này không phải là những sinh vật bình thường. Chúng là hiện thân của những cơn ác mộng, của những ký ức đen tối đã bị bỏ quên.
"Đây là thử thách của ta. Để vượt qua ta, các ngươi phải tiêu diệt những ác mộng mà chính các ngươi đã tạo ra trong lòng mình," Vị thần cười lạnh. "Chỉ khi các ngươi đánh bại chính những nỗi sợ hãi đó, các ngươi mới có thể tiến vào thế giới tiếp theo."
"Chúng tôi không sợ," Đoàn Thủy nói, giọng cô kiên định. "Những nỗi sợ hãi không thể làm chúng tôi khuất phục."
Vị thần nhếch mép cười, đôi mắt vàng rực nhìn chằm chằm vào họ. "Vậy thì các ngươi sẽ phải chứng minh điều đó."
Chỉ trong một khoảnh khắc, những con quái vật lao về phía họ. Đoàn Thủy nhanh chóng rút kiếm, và Lâm Thịnh cũng vung thanh kiếm huyền bí của mình. Cả hai bắt đầu giao chiến với những sinh vật khổng lồ, từng đòn tấn công mạnh mẽ đến mức làm mặt đất rung chuyển. Những con quái vật tấn công không ngừng, nhưng sức mạnh của Đoàn Thủy và Lâm Thịnh không hề yếu ớt. Họ chiến đấu như những chiến binh thực thụ, không hề lùi bước.
Tuy nhiên, mỗi con quái vật bị tiêu diệt lại hóa thành một luồng sáng ma quái, rọi thẳng vào lòng họ. Những ánh sáng này không chỉ làm sáng bừng không gian mà còn chạm vào sâu thẳm trong tâm hồn họ, nơi những ký ức đau đớn nhất được khơi dậy. Cả hai phải đối mặt với những ký ức tăm tối mà họ đã cố quên đi.
Đoàn Thủy thấy mình lại trở về những ngày tháng bị phản bội, những lần cô phải đối diện với sự đau đớn mà không thể chiến đấu. Những hình ảnh của người bạn thân, người mà cô luôn tin tưởng, nhưng lại là người đã phản bội cô, hiện ra trước mắt. Nỗi đau của sự phản bội đó trở lại, khiến cô gần như sụp đổ.
Cùng lúc đó, Lâm Thịnh lại đối diện với ký ức về mẹ mình, hình ảnh bà đứng đó, nhìn anh với đôi mắt đầy tình thương nhưng lại không thể cứu anh khỏi những sai lầm mà anh đã phạm phải. Anh nhớ lại cái ngày anh rời bỏ gia đình, và những gì đã xảy ra sau đó.
Những ký ức ấy như đang đẩy họ đến bờ vực của sự tuyệt vọng. Nhưng trong khoảnh khắc đó, họ nhận ra rằng đây không phải là điều mà vị thần muốn. Vị thần muốn họ tự vượt qua chính mình, đối diện với nỗi đau của quá khứ mà họ luôn muốn trốn tránh.
"Không... Tôi không thể để quá khứ này kéo tôi lại," Lâm Thịnh thét lên, ánh mắt anh trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. "Tôi không còn là người của quá khứ nữa!"
"Đúng vậy," Đoàn Thủy nói, giọng cô mạnh mẽ. "Chúng ta là những chiến binh. Những ký ức chỉ là những bóng ma. Chúng ta có thể thay đổi."
Họ đồng loạt lao vào trận chiến cuối cùng, ánh sáng từ kiếm của họ chói lòa, chiếu rọi lên những con quái vật. Lâm Thịnh và Đoàn Thủy không còn để những ký ức quá khứ chi phối. Họ không lùi bước, mà tiến về phía trước với tất cả sức mạnh của mình.
Vị thần cổ đại nhìn họ, ánh mắt đầy sự thán phục. "Các ngươi đã làm được. Các ngươi thực sự vượt qua được nỗi sợ hãi trong lòng mình."
Với một cú vung tay, vị thần biến mất, để lại một không gian yên tĩnh và một cánh cửa mở ra. Lâm Thịnh và Đoàn Thủy đứng đó, thở dốc nhưng không mệt mỏi. Cuộc hành trình của họ vẫn chưa kết thúc, nhưng họ đã vượt qua thử thách lớn nhất trong đời.
Họ đã đối mặt với những nỗi sợ hãi của chính mình và vượt qua nó. Nhưng thử thách tiếp theo sẽ còn khắc nghiệt hơn, và họ sẽ phải chuẩn bị cho những cuộc chiến cam go hơn nữa.
Bước qua cánh cửa, họ bước vào thế giới mới – một cuộc phiêu lưu đầy hứa hẹn nhưng cũng không thiếu thử thách.