Sau cuộc đại chiến ở thành phố Kỳ Lân, Lâm Thịnh và Đoàn Thủy cùng nhóm chiến binh sống sót rời khỏi đống đổ nát, mang theo thương tích nhưng cũng là niềm kiêu hãnh. Tin tức về sự sụp đổ của Quân Đoàn Hắc Ám nhanh chóng lan truyền khắp lục địa. Dẫu kẻ địch chính đã bị tiêu diệt, nhưng bóng tối không hoàn toàn tan biến. Nhiều sinh vật kỳ lạ bắt đầu xuất hiện ở các rìa thế giới, và các dị tượng ma pháp đang dần trở nên mất kiểm soát.
Chính vì vậy, Hội Đồng Phán Quyết – tổ chức cổ xưa nhất cai quản sự cân bằng ma thuật trong lục địa – đã triệu tập Lâm Thịnh và đồng đội đến Tháp Thiên Uy, nơi đặt trụ sở chính của Hội Đồng.
Lâm Thịnh đứng trước cánh cổng khổng lồ của Tháp, được canh giữ bởi hai chiến binh đá khổng lồ, với đôi mắt phát sáng màu lam. Đoàn Thủy khẽ siết chặt thanh kiếm bên hông.
"Chúng ta thật sự sắp đối mặt với những kẻ định đoạt số phận cả thế giới này sao?" cô hỏi nhỏ.
Lâm Thịnh gật đầu, ánh mắt anh nghiêm nghị. "Và có thể... cũng là những kẻ giấu kín nhiều sự thật hơn bất kỳ ai."
Cánh cổng mở ra. Bên trong là một đại sảnh xoay tròn lơ lửng giữa không gian, được dựng bằng ma pháp thời gian và ánh sáng. Trên mười bệ cao, mười vị Đại Phán Quan khoác áo choàng dài đứng yên lặng. Mỗi người đại diện cho một trường phái ma thuật cổ xưa: Hỏa, Thủy, Phong, Thổ, Bóng Tối, Ánh Sáng, Không Gian, Thời Gian, Tâm Linh và Cấm Thuật.
Một giọng nói vang lên từ vị đứng giữa – Đại Phán Quan Lê Túc, người già nhất, và cũng là quyền lực nhất Hội Đồng:
"Lâm Thịnh – người mang Hỏa Ấn. Đoàn Thủy – người kế thừa Vũ Nhãn. Các ngươi đã phá vỡ thế cân bằng cổ đại. Các ngươi sẽ trả lời cho điều đó."
Lâm Thịnh nheo mắt. "Chúng tôi chỉ chiến đấu để bảo vệ thế giới. Nếu phải trả lời vì đã cứu hàng triệu sinh mạng, vậy thì tôi sẵn sàng."
Một tiếng xì xào nhỏ lan trong hội trường. Nhưng Lê Túc giơ tay lên, mọi tiếng nói lập tức ngưng bặt. Ông bước xuống một bậc.
"Thế giới đang rạn vỡ. Phong Ấn Cổ xưa đang suy yếu. Bởi lẽ đó, chúng ta cần đưa ra một phán quyết – rằng các ngươi có xứng đáng nắm giữ Khế Ước Hợp Nhất hay không."
Lâm Thịnh và Đoàn Thủy nhìn nhau – Khế Ước Hợp Nhất là truyền thuyết về một nghi thức cổ có thể hợp nhất nhiều trường phái ma thuật lại thành một dòng sức mạnh vĩ đại, có thể chữa lành thế giới… hoặc hủy diệt nó.
Một vị nữ Phán Quan đứng dậy – bà mang tên Ngô Linh Hoa, đại diện cho Tâm Linh, ánh mắt sâu như đáy biển:
"Nhưng trước khi có quyền lựa chọn, các ngươi phải vượt qua ba thử thách. Một thử thách của lý trí, một của cảm xúc, và một… của quá khứ."
Lâm Thịnh nắm chặt nắm tay. Anh cảm nhận được điều gì đó không đúng – có một bí ẩn rất lớn mà Hội Đồng chưa nói ra. Và thử thách của "quá khứ"... liệu có liên quan đến ký ức bị chôn vùi trong tâm trí anh suốt bao năm qua?
Đêm đó, trong phòng nghỉ tại Tháp Thiên Uy, Lâm Thịnh không ngủ. Anh nhìn lên trời đêm – ở đây không có sao, chỉ có những vì tinh tú lơ lửng như thể vũ trụ bị giam cầm.
Đoàn Thủy bước vào, đặt tay lên vai anh. "Anh cũng cảm thấy có gì đó sai sai đúng không?"
Anh gật đầu. "Họ gọi chúng ta đến đây không chỉ để thử thách… mà để kiểm soát thứ gì đó. Có thể là sức mạnh… hoặc là một sự thật."
Đoàn Thủy khẽ nói, "Vậy chúng ta phải làm gì?"
Lâm Thịnh quay đầu lại, ánh mắt anh lúc này đầy quyết tâm.
"Chúng ta sẽ vượt qua thử thách. Nhưng đồng thời, phải tìm ra… sự thật mà Hội Đồng đang cố che giấu."
Cuộc hành trình đến trung tâm của sự thật bắt đầu. Nhưng không phải mọi sự thật đều nên được phơi bày… và không phải ai cũng muốn chúng tồn tại.