Chương 22: Thử Thách Của Lý Trí

Ba cánh cổng hiện ra trong đại điện đá lạnh lẽo của Tháp Thiên Uy. Trên mỗi cánh cổng khắc sâu biểu tượng cổ đại: Một con mắt đang rơi lệ, một trái tim cháy rực và một bóng người phân tán trong gương vỡ.

Lê Túc đứng giữa, giọng nói như sấm:

“Trí tuệ là nền móng của mọi sức mạnh. Lòng tin của thế giới chỉ thuộc về kẻ có thể nhìn thấu ảo ảnh và đứng vững trong vô minh. Hãy bước vào Cổng Thứ Nhất – Thử Thách Của Lý Trí.”

Lâm Thịnh bước tới, phía sau anh là Đoàn Thủy và nhóm bạn thân thiết: Kỳ Lân – pháp sư không gian, Minh Nhật – kiếm khách lặng lẽ, Tố Nga – nữ pháp y tinh thông huyết ấn.

Bên Trong Cổng Thử Thách

Cả nhóm bị tách ra. Mỗi người đứng giữa một không gian riêng biệt – căn phòng trắng toát, không có cửa ra, không có âm thanh, chỉ có một chiếc bàn và một tờ giấy viết tay:

“Chỉ được phép nói đúng một câu. Nếu sai, căn phòng sẽ biến mất cùng người trong đó.”

Lâm Thịnh hít sâu, quan sát. Trong phòng của anh, tờ giấy có ghi:

“Người bên phải luôn nói thật. Người bên trái luôn nói dối. Nhưng kẻ trước mặt ngươi có thể là bất kỳ ai.”

Phía trước là hai người giống hệt nhau – cùng dáng, cùng giọng nói, cùng nhịp thở. Một người cười nhạt: “Tôi là thật.”

Người còn lại nói: “Đừng tin hắn. Tôi mới là thật.”

Lâm Thịnh trầm ngâm, nhớ lại những năm tháng luyện ma pháp – những bài học về nhận thức, niềm tin, và sự đánh lừa bản thân.

Anh hỏi một câu – duy nhất – câu hỏi tưởng chừng vô nghĩa nhưng chính xác đến tàn nhẫn:

“Nếu ta hỏi người còn lại rằng ta nên chọn ai, hắn sẽ nói gì?”

Một người trả lời: “Hắn sẽ bảo ngươi chọn ta.”

Người còn lại: “Hắn sẽ bảo ngươi chọn hắn.”

Lâm Thịnh không do dự. Anh bước đến và đặt tay lên người đầu tiên – ánh sáng bừng lên, cả căn phòng rung chuyển, rồi tan biến như sương khói. Anh được đưa trở lại đại điện – thành công.

Trong Phòng Của Đoàn Thủy

Cô đối diện với một bàn cờ. Trên đó, một quân Vua trắng đang bị bao vây. Tờ giấy viết:

“Chỉ một nước đi. Giải được, sống. Sai, tan biến.”

Đoàn Thủy nhắm mắt, cảm nhận từng luồng khí chạy trong không gian – cô nhớ cha mình từng dạy chơi cờ để rèn tâm. Động tác chậm rãi, chính xác, cô đưa quân Mã lên một ô duy nhất, phá vỡ thế cờ. Sàn nhà nứt ra, ánh sáng bao phủ – cô cũng vượt qua.

Kỳ Lân, Minh Nhật, Tố Nga – mỗi người cũng chiến thắng theo cách riêng. Tất cả cùng được đưa trở lại trung tâm Tháp, trong vòng tròn ánh sáng xanh biếc.

Lê Túc không che giấu sự hài lòng, nhưng ánh mắt ông vẫn nặng trĩu. “Các ngươi vượt qua thử thách đầu tiên. Nhưng hai thử thách còn lại… sẽ không đơn giản là câu đố logic. Chúng sẽ chạm đến phần yếu đuối nhất trong các ngươi.”

Lâm Thịnh siết chặt tay, ánh mắt nhìn thẳng:

“Cứ để nó đến. Sự thật chẳng bao giờ sợ bị thử thách.”

Ở nơi khác, trong tầng hầm sâu nhất của Tháp Thiên Uy, một pháp sư áo đen thì thầm với một linh hồn bị phong ấn trong gương:

“Bọn chúng đã vào vòng thử thách. Ngươi đã sẵn sàng... khiến Lâm Thịnh nhớ lại quá khứ chưa từng tồn tại?”

Gương nứt ra. Và bóng tối bắt đầu thì thầm vào thế giới.

Cuộc chiến không chỉ là với kẻ thù bên ngoài – mà còn là sự đối mặt với chính bản thân mình.