Chương 23: Ký Ức Gãy Vỡ

Một đêm không trăng. Trong lòng Tháp Thiên Uy, tầng thứ hai của thử thách mang tên Gương Tâm Thức đã bắt đầu mở ra.

Lâm Thịnh tỉnh dậy trên một cánh đồng cỏ lau. Không còn đồng đội bên cạnh, không còn ánh sáng ma thuật dẫn đường. Trước mắt anh là một căn nhà nhỏ bằng gỗ, cũ kỹ đến mức chỉ cần một trận gió cũng có thể sụp đổ.

Nhưng thứ khiến anh nghẹt thở... chính là giọng nói bên trong.

“Anh hai! Mau vào đây! Mẹ đang nấu canh rau ngót đó!”

Tiếng gọi thân thuộc đến tê dại. Cậu bé đứng trong khung cửa, đôi mắt sáng lấp lánh, là... em trai anh – Lâm Duy.

Người đã chết từ 10 năm trước.

Trong căn nhà tưởng chừng đã bị quên lãng

Lâm Thịnh bước vào, đôi chân nặng trĩu như bị xích. Mọi thứ đều y hệt như ký ức: chiếc bàn gỗ có vết nứt, bếp củi đỏ rực, tiếng nước sôi lóc bóc, và người mẹ với nụ cười dịu dàng quay lại hỏi:

“Con còn đứng ngẩn ra làm gì? Lại đây ăn cơm đi.”

Anh không dám thở mạnh. Thời gian như bị đóng băng, cảm xúc như bị mài mòn. Cảnh tượng này… không thể là thật.

Nhưng sự thật... đã bị bóp méo

Gương treo trên tường bắt đầu rạn nứt. Trong gương không phản chiếu gia đình, mà là một cánh đồng đầy máu – nơi Lâm Duy ngã xuống, còn Lâm Thịnh thì bất lực gào thét, bị trói bởi chính lòng thù hận.

Một tiếng thì thầm vang lên:

“Ngươi có thể sống ở đây mãi mãi. Nơi không có đau thương. Chỉ cần... từ bỏ con đường ngươi đang đi.”

Một bản sao khác của Lâm Thịnh bước ra từ gương – ánh mắt vô cảm, tay cầm thanh kiếm đẫm máu.

“Đừng quên, chúng ta là kẻ yếu đuối. Ngươi chỉ đang cố gồng mình vì một thứ lý tưởng đã mục nát từ lâu.”

Lâm Thịnh lặng im. Ánh mắt anh chạm vào đôi mắt của Lâm Duy – ngây thơ, chờ đợi, tin tưởng.

Anh bước tới, không nói một lời – và đâm xuyên qua bản sao của chính mình.

Gương vỡ tan. Căn nhà biến mất. Cánh đồng cỏ lau hóa thành biển ánh sáng.

Giọng Lâm Thịnh vang lên, vững chãi:

“Tôi không quên gì cả. Nhưng tôi cũng không chạy trốn quá khứ. Chính ký ức đau đớn đó… mới khiến tôi bước tiếp.”

Trong cùng lúc đó, tại một thế giới gương khác

Tố Nga nhìn thấy cha mình – người đã hy sinh trong một cuộc điều tra bí mật năm cô mới 8 tuổi. Minh Nhật đứng giữa hai hình bóng mẹ – một người ôm anh, một người đâm anh bằng kiếm lạnh. Kỳ Lân đối mặt với người chị gái đã tự sát.

Mỗi người một thử thách. Mỗi người một phần ký ức rạn vỡ. Nhưng họ đều không từ bỏ.

Cuối cùng, năm luồng sáng bay lên không trung, tụ lại một vòng tròn phát quang kỳ lạ. Tháp Thiên Uy rung chuyển lần nữa.

Lê Túc nở nụ cười cay đắng:

“Tụi nhỏ… vượt qua rồi.”

Nhưng sau lưng ông, một bức tường đá mở ra. Tên pháp sư áo đen, gương mặt bị thiêu cháy một nửa, chậm rãi bước ra.

“Giỏi lắm. Nhưng thử thách cuối cùng… sẽ không cho chúng chọn nữa.”

Bóng tối đã biết tên từng người. Và nó đã quyết định... không tha thứ.