Cánh cửa đá khổng lồ dần dần khép lại, và không khí xung quanh Tháp Thiên Uy trở nên ngột ngạt. Mỗi hơi thở của Lâm Thịnh, Tố Nga, Kỳ Lân, Minh Nhật đều cảm thấy nặng trĩu. Những ánh sáng phát ra từ vòng tròn ma thuật phía trên bắt đầu nhòa dần, như thể chúng không còn chiếu rọi nổi vào những khuất tối trong tâm trí mỗi người.
Đối diện họ, pháp sư áo đen, gương mặt cháy xém, mỉm cười lạnh lùng. Đôi mắt đỏ rực của hắn như chứa đựng cả một thế giới băng hoại.
“Các ngươi đã vượt qua những thử thách của lý trí và ký ức, nhưng ta sẽ đưa các ngươi vào chính thử thách lớn nhất: Sự lựa chọn của trái tim.”
Lâm Thịnh không nói gì. Mỗi từ của pháp sư như đang nhắm vào từng yếu điểm sâu thẳm trong tâm hồn anh. Hình ảnh người mẹ và em trai, những ký ức dằn vặt về quá khứ mà anh không thể quên, chúng không dễ dàng bị xóa nhòa. Nhưng anh đã lựa chọn không quay lại, dù giá phải trả là gì.
“Lâm Thịnh… Ta sẽ cho ngươi thấy điều ngươi muốn quên nhất,” pháp sư tiếp tục, giọng hắn như một mũi dao đâm vào mỗi vết thương trong lòng.
Không gian quanh họ chuyển động. Cả căn phòng xoay vòng, biến thành một dòng chảy hỗn độn. Lâm Thịnh bất ngờ cảm thấy như bị hút vào một cơn lốc. Mắt anh nhắm lại, và khi mở ra lần nữa, anh không còn đứng trong Tháp Thiên Uy.
Trong một ngôi làng cũ kỹ
Lâm Thịnh nhìn thấy mình lại quay về làng quê xưa, nơi mọi thứ đều quen thuộc đến mức rợn người. Cảnh vật, con đường, ngôi nhà nhỏ của gia đình anh, tất cả đều như mới hôm qua. Nhưng lần này, không có Lâm Duy chạy ra đón, không có mẹ đứng ngoài sân gọi tên anh.
Chỉ có một bóng người đứng giữa ngôi nhà cũ, một bóng dáng mà anh không muốn nhìn thấy – Lâm Duy, nhưng không phải là em trai anh. Đây là một người khác, một phiên bản đáng sợ hơn, với đôi mắt đỏ rực và một nụ cười không thể nào quên.
“Ngươi đến rồi sao? Ngươi đã quên ta rồi sao? Lâm Duy của ngươi, cậu bé yếu đuối mà ngươi luôn muốn bảo vệ, giờ đây đã trở thành kẻ thù lớn nhất của ngươi.”
Lâm Thịnh không thể tin vào mắt mình. Trước mặt anh là phiên bản tàn ác của người em trai mà anh yêu quý. Lâm Duy – không phải là kẻ anh đã cứu, mà là một bóng ma của sự hối hận, một sự thật mà anh không bao giờ muốn đối diện.
“Ngươi có thể cứu tất cả, nhưng chẳng thể cứu chính mình. Ngươi đã để ta chết đi và quay lại để đối diện với những ký ức không thể chữa lành.”
Bất ngờ, mọi thứ xung quanh bắt đầu biến dạng, cơn lốc ký ức cuốn lấy Lâm Thịnh. Anh nhìn thấy những hình ảnh đứt quãng về chính mình, về những ngày tháng đi tìm kiếm sức mạnh, về những lựa chọn mà anh đã đưa ra trong quá khứ. Mỗi quyết định, mỗi bước đi đều để lại vết thương trong tâm hồn.
Một tiếng nói vang lên trong đầu anh
“Sự đau đớn là do ngươi gây ra. Nhưng liệu ngươi có thể chấp nhận những sai lầm của mình và bước tiếp?”
Lâm Thịnh không trả lời ngay. Anh đứng lặng im, nhìn vào mắt phiên bản của Lâm Duy, cơn gió lạnh thổi qua mái tóc, như một lời nhắc nhở rằng ký ức không thể thay đổi, nhưng con người có thể.
Lựa Chọn Cuối Cùng
Lâm Thịnh tiến về phía trước, tay nắm chặt thanh kiếm, không phải để chiến đấu, mà để đối diện với chính bản thân mình. Anh hiểu rằng trong lòng mỗi người luôn có những vết thương không bao giờ lành. Nhưng thay vì trốn tránh, anh lựa chọn đối diện với nó, chấp nhận những gì đã qua, để có thể bước tiếp.
"Lâm Duy, em sẽ luôn ở trong tim anh. Nhưng anh không thể mãi sống trong quá khứ."
Khi anh nói xong, mọi thứ vỡ tan như bọt nước. Ngôi làng biến mất, thay vào đó là một bóng tối bao trùm, chỉ còn lại ánh sáng xanh mờ ảo phát ra từ Tháp Thiên Uy.
Quay lại Tháp Thiên Uy
Lâm Thịnh tỉnh lại trong đại điện, tay vẫn siết chặt thanh kiếm. Đoàn Thủy, Kỳ Lân, Minh Nhật và Tố Nga đã đứng xung quanh anh, ánh mắt đầy nghi hoặc và lo lắng.
Lê Túc đứng giữa, nhìn họ không nói lời nào.
“Các ngươi đã vượt qua được thử thách của trái tim. Nhưng thử thách cuối cùng vẫn đang chờ đợi.”
Lâm Thịnh nhìn lên, ánh mắt kiên định:
“Không gì có thể làm tôi gục ngã. Chúng ta phải tiếp tục tiến lên."
Ánh sáng từ Tháp Thiên Uy bùng lên dữ dội, và phía xa, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên từ bóng tối: “Cuối cùng các ngươi cũng phải đối diện với sự thật.”
Hành trình của họ chưa kết thúc. Nhưng chính bản thân họ mới là thử thách lớn nhất.