Ánh sáng từ Tháp Thiên Uy như xuyên qua từng lớp hư vô, chạm tới tận đáy sâu linh hồn mỗi người. Tố Nga ngồi gục, mồ hôi ướt đẫm vầng trán, gương mặt tái nhợt như thể đang bị ai đó hút cạn sinh khí. Kỳ Lân, dù thân thể cao lớn, cũng bắt đầu khuỵu gối. Chỉ còn Minh Nhật và Lâm Thịnh là vẫn đứng vững, nhưng đôi mắt họ đã đầy mệt mỏi và cảnh giác.
Lê Túc giơ tay, từ lòng bàn tay hắn bắn ra một luồng sáng hình xoắn ốc, xoay tròn giữa không trung và biến thành một kết giới. Không gian rung chuyển. Những tiếng rì rầm vang lên như hàng ngàn linh hồn đang thì thầm bên tai họ.
"Kết giới này là nơi linh hồn được kiểm nghiệm. Không phải ma lực hay thể chất, mà là bản ngã các ngươi."
Một giọng nữ vang lên – vang như gió từ đáy vực.
“Ngươi dám bước vào thì đừng mong quay lại, Lâm Thịnh.”
Minh Nhật ngẩng đầu nhìn quanh:
“Ai đang nói?”
Nhưng Lâm Thịnh nhận ra giọng đó – Lâm Cầm, người con gái từng gắn bó với anh từ những ngày đầu học ma thuật, người đã biến mất không dấu vết trong một nhiệm vụ cấp S năm năm trước.
Giọng của quá khứ.
Bên trong Kết Giới Linh Hồn
Từng người lần lượt bị kéo vào một “phòng” riêng – nơi kết giới tái hiện ký ức đau đớn và những lựa chọn mâu thuẫn nhất của mỗi người.
Tố Nga thấy lại bản thân khi còn là công chúa của tộc Thủy Linh, bị cha mẹ ruồng bỏ vì lời nguyền trên trán. Cô đứng trước cánh cổng gia tộc – bên trong là ấm áp, bên ngoài là lưu đày. Một lần nữa, cô phải lựa chọn tha thứ hay oán hận.
Kỳ Lân thì đối diện với chính mình thời thiếu niên – khi bị ép chiến đấu vì dòng máu Bạch Hổ Thần. Một tiếng gầm vang lên từ linh hồn anh, vừa oai hùng vừa đau đớn, như muốn thoát ra khỏi xiềng xích của danh phận.
Minh Nhật đứng giữa ngọn lửa, nơi anh từng thiêu rụi cả một ngôi làng để cứu bạn bè. Giọng của những người dân oan khuất vẫn còn vang trong tai anh:
“Là ngươi đã chọn hy sinh chúng ta!”
Và Lâm Thịnh...
Anh đứng giữa một cánh đồng trắng – nơi duy nhất anh chưa từng tới. Nhưng ở đó có mẹ anh, em trai anh, và Lâm Cầm – người con gái anh từng yêu nhưng không thể cứu.
“Nếu ngươi chọn ở lại đây, chúng ta sẽ sống mãi cùng nhau, Lâm Thịnh.”
Giọng Lâm Cầm dịu dàng, đôi mắt cô ngân ngấn nước, như muốn kéo anh vào một ảo mộng vĩnh viễn.
“Ngươi đã mất quá nhiều. Chẳng lẽ ngươi còn muốn chịu thêm đau khổ?”
Lâm Thịnh siết nắm tay.
“Đúng. Ta đã mất tất cả. Nhưng chính vì thế, ta không thể quay đầu.”
Cánh đồng trắng bắt đầu nứt vỡ. Ánh sáng xanh bao trùm lấy anh, nâng anh lên khỏi mặt đất.
Từ linh hồn, một đôi cánh phát sáng chầm chậm hé mở sau lưng anh.
Ngoài kết giới
Tố Nga mở mắt trước tiên. Trên trán cô, dấu ấn hình giọt nước biến mất, thay bằng vầng hào quang mờ ảo như ánh trăng. Cô đã chọn tha thứ.
Kỳ Lân bật dậy, ánh mắt không còn giận dữ – mà bình thản như một vị chiến thần chấp nhận chính mình.
Minh Nhật quỳ gối, tay chạm đất, nước mắt lăn dài. Nhưng rồi anh đứng lên – rực sáng trong khí chất của một pháp sư bậc thầy, đã đối mặt và chấp nhận trách nhiệm.
Cuối cùng, Lâm Thịnh bay ra khỏi tâm điểm kết giới, đôi cánh ánh sáng dang rộng. Trên trán anh xuất hiện một ký hiệu hình bông sen rực lửa, biểu tượng tối cao của những người mang trong mình ma lực tinh khiết.
Lê Túc nhìn họ – không giấu được nụ cười mỉm.
“Các ngươi đã vượt qua Kết Giới Linh Hồn. Nhưng thử thách kế tiếp sẽ không còn là ký ức – mà là sự lựa chọn sinh tử của thế giới này.”
Phía sau Tháp Thiên Uy, một cánh cổng khổng lồ bằng xương rồng đen lộ ra – lối vào Vùng Cấm Thứ 13 – nơi giam giữ Tử Thần Đầu Tiên từ thời Khởi Nguyên. Và đồng thời, là nơi cất giữ Chìa Khóa Thức Tỉnh Đại Pháp Trận – thứ có thể định đoạt vận mệnh cả đại lục.
Cuộc phiêu lưu bước sang trang mới. Không còn là quá khứ. Mà là hiện thực khốc liệt, nơi mỗi bước đi đều có thể là bước cuối cùng.