Không khí thay đổi ngay khi họ đặt chân đến vùng rìa của Vùng Cấm Thứ 13. Mặt đất trở nên nứt nẻ, từng đốm sáng xanh lục ma mị nổi lên như những hồn ma lang thang. Gió ở đây không mang theo tiếng, nhưng lại rét buốt như cắt da.
Lê Túc giơ tay, từ ngón tay ông phóng ra một luồng ánh sáng vàng, quét qua cánh cổng xương rồng đen. Một tiếng "rắc" vang lên khô khốc, rồi cánh cổng từ từ mở ra, để lộ một hành lang dài hun hút, được lát bằng đá cổ khắc đầy ký tự ma pháp cổ xưa.
“Từ đây trở đi, bất cứ ai rút lui sẽ bị kẹt mãi trong mê trận. Ta không ép. Nhưng một khi bước qua, sinh tử không còn do bản thân định đoạt.”
Lâm Thịnh bước đầu tiên. Theo sau là Tố Nga, Kỳ Lân, Minh Nhật – và sau cùng là Lê Túc.
Bên trong Vùng Cấm
Bầu không khí nặng trĩu. Thậm chí cả ánh sáng từ ma thuật cũng bị bóp méo như bị hút vào đâu đó.
Càng đi sâu, họ càng cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của cái chết – không phải xác chết, mà là ý chí.
Một giọng nói trầm đục vang lên từ phía sâu nhất:
“Bọn ngươi... lại đến?”
Minh Nhật lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ là Tử Thần Đầu Tiên?”
Lê Túc khẽ gật.
“Đúng. Hắn không còn thân xác, nhưng ý thức vẫn bám trụ. Nơi này là kết tinh ma lực hỗn độn, phong ấn hắn suốt 1200 năm.”
Một tiếng cười trầm thấp vang vọng:
“Phong ấn? Ta không bị phong ấn. Ta chỉ... đang chờ người thay thế.”
Ngay lúc đó, nền đá dưới chân vỡ vụn, cả nhóm rơi tự do xuống một không gian đen kịt như vực thẳm không đáy. Trong không gian đó, từng linh hồn mang mặt nạ xám bay lượn xung quanh họ, thì thầm không ngớt:
“Hối hận... Hối hận... Hối hận...”
Trận chiến linh hồn bắt đầu.
Không có đòn phép. Không có kiếm khí. Mỗi người bị kéo vào một không gian riêng – nơi linh hồn họ phải đối đầu với chính mình, bản thể thuần khiết và tối tăm nhất.
Tố Nga thấy chính mình... nhưng là một cô gái ngạo nghễ, tàn độc, đứng trên xác kẻ thù, đôi mắt vô cảm.
Kỳ Lân thấy bản thể Bạch Hổ hóa rồ, nuốt trọn cả tộc, trong khi bản thân bất lực đứng nhìn.
Minh Nhật thấy một phiên bản mình rũ bỏ hết nhân tính, dùng ma thuật biến cả thế giới thành con cờ trong tay.
Còn Lâm Thịnh… anh thấy một mình bước trên đống tro tàn, không còn một ai bên cạnh, không có bạn bè, không có ký ức – chỉ có quyền lực vô biên nhưng cũng cô độc vĩnh cửu.
“Đây là kết thúc của ngươi.”
“Kẻ mạnh nhất, nhưng cũng là kẻ trống rỗng nhất.”
Lâm Thịnh siết chặt tay. Ánh sáng trong lòng anh chợt lóe – ký ức về từng người đồng đội, từng giây phút cười nói, chiến đấu, chia sẻ. Đôi mắt anh rực lên:
“Ta không sợ cái chết. Ta chỉ sợ đánh mất lý do để sống.”
Một luồng sáng xanh bùng nổ quanh anh, xé toạc không gian bóng tối. Từng người trong nhóm cũng dần phá vỡ được "linh hồn phản chiếu" của mình.
Ánh sáng từ bốn người kết hợp, tạo thành Vòng Tròn Kháng Hồn – một loại ma pháp thất truyền chỉ xuất hiện khi những linh hồn kiên định hợp nhất.
Trong bóng tối, một tiếng gào xé trời:
“Không... các ngươi không thể... ta chưa xong!!!”
Một luồng xoáy đen trồi lên, cố gắng hút lấy họ. Nhưng Lê Túc đã niệm chú:
“Thiên Đạo Nhất Tâm – Phong Hồn Trận!”
Một vòng phong ấn cổ xưa hiện ra, khóa chặt vùng xoáy đen.
Sau trận chiến
Cả nhóm thở dốc, mồ hôi đẫm người. Nhưng trước mặt họ, một hòn đá lơ lửng phát sáng màu lam hiện lên – chính là Chìa Khóa Thức Tỉnh Đại Pháp Trận.
Lâm Thịnh cầm lấy nó. Trái tim anh như được ai đó chạm vào – một cảm giác ấm áp, yên bình, lần đầu sau nhiều năm.
Lê Túc nhìn anh, ánh mắt không giấu được sự kỳ vọng:
“Ngươi là Người Thừa Kế Thật Sự.”
Nhưng chưa kịp rời khỏi, cả không gian rung chuyển. Một mảng trần sụp xuống, lộ ra bóng dáng của một thiếu nữ áo đen, mắt đỏ như máu – tay cầm thanh trượng Huyết Vong Linh.
“Chìa khóa đó thuộc về ta, Lâm Thịnh.”
“Giao ra... nếu không, ta sẽ để các ngươi sống mà hối hận!”