Thiếu nữ áo đen đứng im trong làn bụi đá sụp đổ, không khí xung quanh cô dần bị bóp méo bởi uy lực phát ra từ cây trượng Huyết Vong Linh. Mắt cô đỏ rực, không phải vì giận dữ, mà như thể đang đau đớn đến cực điểm.
Tố Nga siết lấy tay Lâm Thịnh, hỏi khẽ:
“Cô ta… là ai vậy?”
Lâm Thịnh không trả lời. Trái tim anh đập loạn, trong đầu vang lên những hình ảnh rời rạc – một căn phòng ngập nắng, một cô bé cười rạng rỡ giữa cánh đồng hoa trắng, và một lời hứa “Lớn lên, huynh sẽ bảo vệ muội”.
Lê Túc thì thầm, sắc mặt nghiêm trọng:
“Không thể nào… Là Liễu Huyết Yên – thiên tài ma pháp máu năm xưa, từng được xem là ứng cử viên cho ngôi vị Thánh Nữ, nhưng mất tích hơn mười năm trước!”
Kỳ Lân gầm khẽ:
“Nếu là cô ta thật… thì rắc rối to rồi.”
Liễu Huyết Yên bước lên một bước. Mỗi bước đi khiến mặt đất đóng băng trong huyết khí.
Cô nhìn thẳng vào Lâm Thịnh, ánh mắt đầy mâu thuẫn:
“Huynh không nhận ra muội sao, Lâm Thịnh?
Mười năm trước, chính huynh đã bỏ rơi muội trong trận pháp máu ở Phế Cốc…”
Giọng cô khàn đặc, như bị hàng ngàn đêm khóc nuốt vào tim.
Lâm Thịnh lùi nửa bước.
Trí nhớ mờ nhạt bỗng vỡ òa – cô bé Liễu Yên, người từng là muội muội nuôi của anh trong Tịnh Viện, cô bé có khả năng điều khiển huyết dịch, từng hứa sẽ “biến máu thành cánh hoa bảo vệ huynh”.
Anh run giọng:
“Huyết Yên… Là ta sai… Nhưng hôm đó ta tưởng muội đã…”
“Chết?” – Huyết Yên ngắt lời, nụ cười méo mó hiện lên – “Không, ta sống. Sống bằng máu của kẻ khác. Sống để chờ ngày… gặp lại huynh.”
Không gian nứt vỡ.
Cô nâng trượng lên, ma pháp máu lan tỏa thành hình huyết liên – hoa sen đỏ từ chính máu tươi kết thành, xoay tròn giữa không trung, nhắm thẳng vào nhóm Lâm Thịnh.
“Giao chìa khóa. Nếu không, ta sẽ khiến các ngươi… chảy máu đến giọt cuối cùng.”
Tố Nga tiến lên, kiếm giơ ngang:
“Muốn lấy? Bước qua xác ta.”
Lê Túc giơ tay ngăn lại.
“Không. Trận chiến này, để Lâm Thịnh tự đối mặt.”
Trận chiến ký ức.
Không còn chỉ là đấu pháp, mà là đối đầu với quá khứ.
Lâm Thịnh rút ra Huyễn Kiếm Ánh Lân, linh lực tụ quanh anh hóa thành giáp bạc lấp lánh. Huyết Yên tung ra ma pháp “Huyết Hồi Ức”, khiến toàn bộ không gian hóa thành Phế Cốc năm xưa, nơi anh đã bỏ rơi cô.
Tiếng thét, tiếng máu, tiếng đổ vỡ.
Từng đòn của cô đều mang theo giận dữ, nhưng sâu bên trong… lại nhuốm đậm nỗi đau.
Lâm Thịnh không đáp trả, chỉ phòng thủ. Anh hét lên:
“Nếu cần mạng ta để chuộc lỗi, ta đưa! Nhưng ta không để muội lún sâu thêm nữa!”
Bất ngờ, anh ném Huyễn Kiếm đi, bước vào vùng huyết trận với hai tay không. Máu từ đòn tấn công của Huyết Yên xé rách vai anh, ngực anh – nhưng anh vẫn tiến.
“Huynh không trốn nữa… Nếu phải chết, thì là ở đây – để muội tha thứ… hoặc kết thúc.”
Huyết Yên chững lại.
Giọt máu cuối cùng trong ma trận rơi xuống, nhưng không hóa thành đòn tấn công – mà biến thành một đóa hoa trắng.
Cô bật khóc. Cây trượng rơi xuống đất.
“Huynh vẫn ngốc như xưa…”
Ma pháp máu tan.
Bầu trời đen hóa thành xanh thẳm.
Chìa khóa phát sáng, bay lên cao, mở ra Lối Vào của Đại Pháp Trận – nơi lưu giữ toàn bộ sức mạnh cổ xưa mà các học viện ma pháp hằng tìm kiếm.
Nhưng… từ khoảng không phía xa, một luồng khí tím đen tràn đến. Một giọng nói lạnh băng vang lên:
“Cuối cùng các ngươi cũng mở cửa thay ta.”
Một kẻ đeo mặt nạ xám bạc, tóc trắng, khí tức như vực sâu – hiện thân.