Chương 28: Mặt Nạ Xám và Bí Ẩn Hắc Hồn

Trong không gian xoáy lốc giữa trời đất, người đàn ông mang mặt nạ xám bạc bước ra như thể từ hư vô. Mái tóc trắng dài bay trong gió, khí tức lạnh buốt đến nỗi khiến cả đất trời run rẩy.

Tố Nga lùi một bước, linh cảm nguy hiểm như có lưỡi hái tử thần kề bên cổ.

Lê Túc lẩm bẩm, giọng trầm hẳn:

“Hắn… không thuộc về thế giới này.”

Người đeo mặt nạ giơ tay lên. Cửa không gian mà nhóm Lâm Thịnh vừa mở ra bằng chìa khóa cổ bỗng rung lên bần bật, rồi tỏa ra một thứ ánh sáng đen tím kỳ lạ, khác hẳn với ánh sáng ma thuật thông thường.

Liễu Huyết Yên vội vàng lùi lại, thốt lên:

“Đó không phải là Đại Pháp Trận! Đó là... Thánh Trận Hắc Hồn! Là Trận Pháp Tế Linh bị cấm từ 500 năm trước!”

Lâm Thịnh siết chặt tay.

“Ngươi là ai?”

Người đeo mặt nạ đáp, giọng nói trầm như sấm chớp đè nén:

“Ta từng có nhiều tên gọi… Nhưng trong thế giới các ngươi, ta được biết đến là Kẻ Gọi Hồn – Linh Chi Tử.”

“Ta đến để lấy lại thứ vốn thuộc về ta: Mảnh Hồn của Ma Vương Thượng Cổ.”

Cả nhóm chấn động.

Tên Linh Chi Tử vung tay, từ trong cửa không gian mở ra những dây xích ánh tím, mỗi sợi đều như rít gào vạn linh hồn. Từng chiếc bay đến tấn công, quấn chặt quanh huyết trượng của Liễu Huyết Yên và vòng linh thạch của Lâm Thịnh.

Tố Nga gào lên:

“Hắn muốn hút sạch năng lượng của chúng ta để triệu hồi Ma Vương!”

Linh Chi Tử mỉm cười sau chiếc mặt nạ:

“Không phải triệu hồi… mà là tái sinh.”

Đúng lúc đó, từ trên bầu trời vang lên tiếng sáo lảnh lót, như xuyên qua màn đêm.

Một thân ảnh mặc áo dài trắng thêu hình phượng hoàng, từ mây đáp xuống.

Nàng chính là Ngọc Dao, thủ hộ giả cuối cùng của tộc Thiên Âm – hậu duệ của tộc người canh giữ phong ấn Ma Vương suốt nghìn năm qua.

Ngọc Dao giơ tay, thổi một khúc "Khúc Phá Huyền Hồn", khiến các dây xích tím tan thành tro bụi giữa không trung.

Linh Chi Tử hơi khựng lại.

“Ngươi... là con gái của Âm Vương? Đáng tiếc, ngươi vẫn chưa đủ mạnh để ngăn ta.”

Ngọc Dao không trả lời.

Cô lướt qua ánh mắt ngỡ ngàng của Lâm Thịnh, đưa cho anh một lá bùa cổ thêu huyết ngọc, nói nhanh:

“Đây là Ký Ấn Tâm Linh. Dùng nó, huynh có thể vào vùng ký ức phong ấn – nơi giấu mảnh hồn thật sự. Nhưng huynh phải vào ngay, trước khi Linh Chi Tử hoàn thành nghi lễ.”

“Chỉ có huynh... vì trong cơ thể huynh đang mang… Hồn Ấn Bất Diệt.”

Lâm Thịnh sững người.

Liễu Huyết Yên kinh hoàng nhìn sang.

“Không thể nào! Chỉ có huyết thống cổ xưa mới có Hồn Ấn Bất Diệt! Lâm Thịnh... rốt cuộc huynh là ai?!”

Lâm Thịnh không kịp trả lời.

Vùng không gian trước mặt mở ra, như một cánh cổng thời gian bị bóc tách.

Anh cắn răng, nắm chặt lá bùa, nhảy vào.

Linh Chi Tử cười lạnh:

“Vào cũng vô ích… Mảnh hồn không chọn ngươi.”

“Trừ phi… ngươi là con của hắn.”

Không gian khép lại.

Lâm Thịnh rơi vào một cõi u tối, chỉ có tiếng gọi mơ hồ vang vọng trong tâm trí:

“...Con trai ta… cuối cùng ngươi đã đến…”