Lâm Thịnh rơi trong không gian u ám như không có điểm dừng. Gió lốc xé rách cả ý thức, từng mảnh ký ức vụn vỡ của anh như bị kéo tuột về quá khứ. Bỗng ánh sáng le lói hiện ra phía trước—không rực rỡ, nhưng đủ để dẫn lối.
Anh tiếp đất.
Không phải mặt đất thật sự, mà là một kết giới ký ức được tạo bằng hồn lực nguyên thủy. Trước mắt Lâm Thịnh là một vùng đất cổ, mờ ảo và hoang tàn, nơi từng có một đế chế ma thuật hùng mạnh.
Giữa hoang tàn, một người đàn ông đứng xoay lưng lại.
Áo choàng đen thêu bằng chỉ bạc, khí tức quanh người khiến không khí nứt vỡ. Trên đầu ông ta không đội vương miện, nhưng từng bước chân đều khiến không gian cúi đầu.
“Con đã đến, Lâm Thịnh.”
Lâm Thịnh sững sờ.
“Ông là...?”
Người đàn ông quay lại—gương mặt của ông... mang nét tương đồng kỳ lạ với chính anh. Nhưng đôi mắt... đôi mắt ấy là của Ma Vương Thượng Cổ.
“Ta là Lê Uy Vương, người từng được gọi là Ma Vương, nhưng cũng là... cha của con.”
“Con mang dòng máu lai giữa Thánh Hồn và Hắc Hồn. Cơ thể con là chiếc chìa khóa cuối cùng giữ cho thế giới này cân bằng.”
Lâm Thịnh nghẹn lời.
“Tôi... tôi là gì trong toàn bộ chuyện này? Vì sao lại chọn tôi?”
Lê Uy Vương khẽ nhắm mắt.
“Năm xưa, khi ta phong ấn bản thân để cứu thế giới khỏi sự hủy diệt của chính ta, ta để lại một phần mảnh hồn, để nếu cái ác quay lại... thì chính con trai ta sẽ là người lựa chọn số phận nhân loại.”
Đúng lúc ấy, ký ức rúng động. Bầu trời phía trên đột nhiên rạn nứt.
Một thực thể đen ngòm phá vỡ tầng phong ấn, kéo theo hàng ngàn linh hồn gào khóc.
“Thời gian không còn nhiều,” Lê Uy Vương nói nhanh. “Hãy nhớ lấy ba điều:
Tin vào ánh sáng trong con. Đừng bao giờ tháo Ấn Hồn trên cổ tay. Kẻ phản bội không nằm ở phe Hắc Hồn, mà ở ngay trong số những người con tin tưởng nhất.
Lâm Thịnh cảm nhận cơ thể bị xé ra, ánh sáng bùng nổ. Kết giới tan rã.
Anh tỉnh lại giữa hoang tàn. Ngọc Dao quỳ bên cạnh, đang run rẩy truyền linh lực.
“Huynh... đã thấy điều gì sao?”
Anh siết chặt cổ tay, nơi Ấn Hồn đỏ rực đang cháy lên.
“Tôi biết phải làm gì rồi... Và tôi biết, ai sẽ phản bội tôi.”
Trên bầu trời xa xôi, Linh Chi Tử đứng trên đỉnh tháp cổ, mỉm cười lạnh lẽo.
“Tốt lắm, Lâm Thịnh... Giờ thì trò chơi thật sự mới bắt đầu.”