Chương 30: Thành Trì Bóng Tối và Trận Chiến Khởi Nguyên

Cánh rừng Tịch Diệt hiện lên như một vết sẹo đen dài giữa bản đồ lục địa Thiên Ảnh. Nơi đây từng là vùng đất của Thánh Tộc, nhưng sau cuộc đại chiến Thất Hồn hơn 400 năm trước, nó đã bị Hắc Hồn hóa hoàn toàn, trở thành vùng cấm với mọi sinh linh.

Lâm Thịnh cùng nhóm đồng hành của mình—Ngọc Dao, Bạch Mộc, Thiên Ân và Huyền Linh—tiến về nơi ấy, mang theo lệnh triệu tập từ Tòa Tháp Trung Tâm: phá giải vòng kết giới thứ nhất của Thành Trì Bóng Tối.

“Nơi này... không chỉ có quái vật.”

Bạch Mộc lẩm bẩm, tay siết chặt cán kiếm.

“Ta nghe tiếng… người gọi trong bóng tối.”

Ngay khi họ đặt chân tới cổng thành, một luồng khí lạnh buốt xuyên qua không gian, kéo theo vết nứt thực tại hiện ra.

Một sinh vật khổng lồ bước ra từ ranh giới Hư Không—nó cao gấp đôi một tòa tháp, trên trán có ký hiệu Hắc Hồn cổ xưa, đôi mắt màu huyết dụ như hút linh hồn người đối diện.

“Thủ Hộ Giả Trạm 1: Quái Thể Mẫu Nhãn.”

Ngọc Dao dựng lá chắn linh lực, hét lớn:

“Không được nhìn thẳng vào mắt nó!”

Trận chiến bùng nổ.

Lâm Thịnh triệu hồi Thánh Kiếm Trảm Nguyệt, thân kiếm run rẩy khi va chạm với móng vuốt Hắc Hồn. Bạch Mộc tung ra Liên Kích Thất Hình, liên tục đánh vào các khớp xương của quái thể. Trong khi đó, Thiên Ân vận Hồn Ấn Hỏa Long, thiêu rụi từng lớp máu độc mà sinh vật kia phun ra.

“Ngọc Dao, che chắn cho Huyền Linh!”

“Nhưng Linh… cô ấy... cô ấy không phản ứng gì cả!”

Giữa lúc hỗn loạn, ánh sáng tím lan tỏa từ Huyền Linh. Cô đứng dậy, mắt vô hồn, miệng lẩm bẩm thứ ngôn ngữ cổ:

“Khai Môn… Tầng Thứ Ba… Tử Địa Huyết Tộc…”

Cô bỗng nhiên xoay người, đâm thẳng vào vai Lâm Thịnh.

“Linh!!! Cô làm gì thế?!”

Huyền Linh cười lạnh, đôi mắt giờ đây chuyển sang đen kịt:

“Ta chưa bao giờ là người. Ta là… Mảnh Hồn cuối cùng của Vương Tộc Hắc Hồn.”

Tất cả sững sờ.

“Ta được cài vào để quan sát các ngươi từ đầu. Nhưng giờ… thời gian đã đến. Hắc Vương triệu hồi ta, và ta… sẽ mở Cánh Cổng Hủy Diệt.”

Ngay khi lời nói kết thúc, bầu trời phía trên Thành Trì Bóng Tối rạn vỡ. Một vòng tròn ma thuật khổng lồ hiện lên, từng dòng ma văn đỏ rực chảy xuống mặt đất.

Lâm Thịnh, tay đang rỉ máu, cắn răng:

“Không... ta không thể mất cô ấy như thế…”

Ánh sáng trong lòng bàn tay anh bùng nổ—Ấn Hồn trên cổ tay trái cháy lên, hiện ra chữ "Minh" cổ đại.

“Nếu cô đã mất linh hồn… ta sẽ đi vào sâu thẳm bóng tối để kéo cô trở lại.”

Và Lâm Thịnh bước vào ma giới, nơi từng anh hùng đã tuyệt vọng quay đầu.