Ở một con hẻm nhỏ
Uggg thả ra thằng khốn
Ồ tại sao nhể? Mày phải cho tao ít nhất là một lý do chứ, đúng không?
Thanh niên đó bị bóp cổ đến mức ngất đi
Uggg CON CHÓ
• Ở trên phố •
Có một tràng trai đang đi trên đường một cách khá là ngông nghênh, cảm giác như anh ấy vừa chơi đá. Và khi anh ta băng qua đường KHI ĐÈN ĐỎ CÒN 30 GIÂY thì một chiếc xe tải lao nhanh tới RẦM!!!
Sau cú đâm đó mọi thứ hoang tàn tiếng xe cảnh sát xung quanh và cùng xe cứu thương đang gấp gấp cứu những người bị thương
- Bắt đầu câu chuyện -
TV: Vào đêm ngày hôm qua, chúng tôi đã ghi nhận một vụ tai nạn xe vô cùng nghiêm trọng do một chiếc xe tải lùa qua một thanh niên trẻ.
Haiz, tội thanh niên kia ghê, còn trẻ đã phải bỏ mạng rồi...
Sau đó, anh ta đứng dậy và lấy hộp sữa uống. Thì khi đang uống, trên bản tin đã đưa ra một bản tin gây sốc khiến anh ta bất ngờ phọt hết sữa trong mõm ra.
TV: Ở vụ tai nạn đã gây ra thiệt hại vô cùng lớn lên tới 1000 mã kim. Vụ tai nạn khiến 5 chiếc xe hỏng hóc và lên tới 15 người thiệt mạng và 5 người bị thương nặng. Còn thằng bị lùa không bị sao. Đến nay, chúng tôi vẫn đang cố gắng lần ra người bị đâm và tìm rõ nguyên do cho chuyện này.
Vãi cứt, sao lại có chuyện này nhể?
Sau một thoáng ngỡ ngàng, anh ta bắt đầu đi ra và cầm theo một hộp thức ăn cho chó.
Ra ngoài, anh ta bắt đầu cho chó ăn và nhìn thấy 3 tên côn đồ chạy ra từ trong hẻm, và thấy một thanh niên nằm chèm bẹp nhìn vô cùng thảm hại và một cô gái. Nhưng thật ra Ken cũng không để ý lắm và lấy bức thư trong hòm rồi đi vào. Vừa đi, anh ta vừa đọc bức thư.
"Chúc mừng em, em Kenchiho, vì em đã thành công vượt qua kỳ thi tốt nghiệp và đây chính là lá thư mời nhập học của em tới ngôi trường danh giá của chúng tôi. Ngày khai giảng sẽ bắt đầu vào ngày 5 tháng 6 năm 20xx vào lúc 7h30 sáng. Mong em sẽ đến đúng giờ vì đéo ai muốn muộn ngay ngày đầu năm đâu."
Khi đọc xong thư, Ken đã nhảy lên vui sướng như một thằng điên vì sau bao nỗ lực cũng đã vào được một ngôi trường danh tiếng để bắt đầu cấp ba của mình sau ba tháng hè.
- Sáng ngày 2 tháng 6 năm xxxx
6h55 sáng
Cánh cửa tàu mở ra, một thanh niên chạy hồng hộc theo đoàn người, mọi người vội vã lên tàu.
Ken thở: "Hộc… hộc… hộc!! Mệt quá trời ơi! Cái báo thức chó hại tao! Nhớ rõ ràng mình đặt là 6 giờ, tại sao 6 giờ 45 mới báo? MÁ NHÀ NÓ, báo muộn quá!!"
Hồi sáng, đồng hồ điểm đúng 6 giờ:
RENG RENG RENG!!
Một thanh niên nào đó quay người sang bên, rồi... vứt mẹ cái đồng hồ ra chỗ khác.
"Đờ mờ con mẹ, để bố ngủ!" – anh ấy nghĩ thầm – "Thêm 5 phút nữa thôi… ZzzZZz…"
Nahh… tỉnh dậy, Ken nghĩ: "Chắc mới 5 phút nhỉ?"
Khi nhìn vào đồng hồ tường thì: 6 giờ 45.
"Đù má nhà nó! Đã muộn vậy rồi á?!"
Ken nhảy xuống thật nhanh, rồi vấp ngã:
"Sờ mờ lờ… ngã đau quá!" – Ken chửi – "Đờ mờ!"
Rồi lấy áo, lấy quần, mặc đồ, chạy thật nhanh ra khỏi nhà. Và… thanh niên đấy quên mất cái cặp ở nhà.
Quay lại hiện tại:
Cổng ga tàu vừa mở, Ken đã cấp tốc chen vào hàng và cố chạy thật nhanh. Anh cố gắng bứt tốc qua đám đông, chạy hết tốc lực.
- BỤP!!!!!!
"AGGG!!"
Ken và một cô gái cùng hét lên vì va vào nhau. Ken tức giận quát:
"CON LỢN NÀO ĐI KHÔNG CÓ MẮT NHÌN ĐẤY HẢ?!"
"Tôi… tôi xin lỗi! Tôi đi có hơi vội quá…" – cô gái nói, hơi bối rối.
Ken tức giận ngẩng đầu lên, định quát tiếp. Nhưng khi nhìn thấy trước mắt mình là một cô gái vô cùng xinh đẹp với đôi chân dài, làn da trắng... Cô gái ấy thực sự khiến Ken nuốt hết lại những lời "chó má" mà anh ta định thốt ra, và ngẩn người mất mấy giây.
Cô gái ấy hỏi:
"Bạn gì ơi, bạn có làm sao không vậy?"
Cô còn thầm nghĩ: "Có khi tông mạnh quá, hư não rồi hay sao ấy?"
Nghe cô gái hỏi, Ken mới hoàn hồn lại và đáp lời. Sau đó, Ken bắt đầu nhặt lại đống tài liệu rơi vung vãi giúp cô gái và xin lỗi.
Khi nhìn thấy đồng phục cô gái ấy mặc, Ken nhận ra đó là đồng phục của trường mà cậu đang theo học. Cậu định hỏi thì đúng lúc đó, cô gái ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, và khi đôi mắt ấy giao nhau, một luồng điện giật qua người Ken, khiến cậu giật mình quay mặt đi chỗ khác.
Sau đó, Ken bắt đầu trò chuyện với cô gái. Cô ấy cũng biết cậu là học sinh trường mình, và... còn đang đi học muộn. Cô lập tức quay ngoắt 180 độ, bắt đầu giáo huấn Ken một trận mới cho cậu đi tiếp. Màn "giảng đạo" đó mất tới tận 5 phút, khiến thời gian không còn nhiều. Ken phải chạy cấp tốc vào tòa nhà nơi tổ chức lễ khai giảng.
Nhưng… bị chặn lại bởi một ông bảo vệ.
"Tôi... haizzzz... đã nói rồi mà, đéo ai thích đi muộn ngay ngày đầu năm đâu!" – và hội phó mới miễn cưỡng cho phép cậu ấy vào.
Vào lớp, Ken bị bắt buộc phải ngồi ở cuối hàng. Ngồi cạnh cậu là một chàng trai tóc xanh, người tự giới thiệu tên là Miden. Ken cũng tự giới thiệu tên mình là Kenchiho. Hai người thấy khá hợp tính nên quyết định bắt chuyện làm quen và nhanh chóng trở thành bạn.
Khi đang nói chuyện hăng say thì một cô gái bước lên bục giảng và bắt đầu công bố các điều lệ của trường. Ken nhìn lên và bất ngờ khi nhận ra đó chính là cô gái sáng nay cậu đã va vào. Và còn bất ngờ hơn khi biết rằng cô ấy là hội phó hội học sinh.
Ken bắt đầu cảm thấy lo cho cuộc sống học đường sau này của mình rồi...
- Kết thúc buổi khai giảng -
Ken cảm thấy hơi mệt vì phải ngồi hàng giờ đồng hồ. Sau đó, Miden rủ Ken ra sân tập của trường vì nghe nói hội phó hội học sinh đang luyện tập ở đó, và vô cùng nhiều người, đặc biệt là học sinh năm nhất, cũng kéo đến xem.
Mọi người khá hào hứng vì nghe nói hội phó đang "hành" mấy con gà mới. Ken cũng cảm thấy hứng thú nên cùng đi theo.
Khi ra sân, cậu thấy một đám đông đang tụ tập. Giữa sân, một thanh niên "mõm to" đang đòi đấu tay đôi với hội phó, và tuyên bố rằng nếu thắng sẽ bắt hội phó làm bồ mình. Hội phó thấy mất thời gian nên đồng ý thi đấu.
Cậu ta lao vào, nhưng chưa đầy 2 phút, hội phó đã đấm cho tên đó tơi tả, đến mức phải xin tha.
Nghe mọi người bàn tán thì thanh niên kia cũng thuộc hàng thiên tài của vùng đất này, thậm chí được xếp vào mức độ nguy hiểm cấp Dã Thú.
Cho phép tác giả giới thiệu một chút:
Ở thế giới này, hệ thống sức mạnh của một người được phân theo cấp độ nguy hiểm. Cấp độ càng cao thì người đó càng mạnh.
Cách phân cấp như sau:
Cấp F: Tiểu Quái
Cao hơn: Yêu Quái
Tiếp theo: Quái Vật
Rồi đến: Dã Thú, Đại Quái, Thống Lĩnh
Các cấp sau đó: Cấp Nông Thôn, Xã, Tỉnh, Thành Phố, Thiên tai, Quốc gia, và cuối cùng là Cấp Thế Giới
Quay lại hiện tại:
Hội phó hội học sinh quyết định thách đấu với Ken, cho phép cậu sử dụng sở trường của mình để đối đầu với cô. Cô sẽ sử dụng vũ khí tương tự để đảm bảo công bằng.
Vì cô muốn thử sức với kẻ mạnh miệng sáng nay, người đã lăng mạ cô và đi học muộn ngay trong ngày đầu tiên. Cô nói:
"May hôm nay là khai giảng, chứ không thì lúc trên đường ta đã xử ngươi rồi!"
Nghe xong, Ken có chút hoảng, nhưng vẫn quyết định chọn môn mà mình giỏi nhất. Cậu bước vào phòng dụng cụ, và trên đường đi, cậu bị nhiều người chế giễu vì nghĩ rằng Ken sợ nên bỏ trốn.
Tuy nhiên, khi Ken quay lại, một chiếc găng tay được ném vào người cậu – đây chính là hình thức thách đấu cao nhất, không thể từ chối. Ken vẫn không lùi bước, khiến nhiều người tưởng cậu đã bỏ cuộc.
Nhưng không. Khi Ken bước ra, cậu mang theo hai thanh kiếm, ném cho hội phó một cây, rồi chỉ mũi kiếm vào mặt cô và nói:
"Đây là sở trường của tôi!"
Mọi người ồ lên. Tuy nhiên, các anh chị năm hai đều biết, kỹ năng kiếm thuật của hội phó không hề tầm thường.
Ken lên tiếng:
"Tôi – Kenchiho – thuộc gia tộc quyền quý dragon helt, xin sử dụng danh dự của mình để đặt cược vào trận chiến này."
Hội phó đáp lại:
"Được. Tôi chấp nhận. Tôi tên là Sarinpha, người thuộc gia tộc XXXX, cũng sẽ dùng danh dự của mình cho cuộc chiến lần này."
Vừa giới thiệu xong, hai người lập tức lao vào nhau.
Ken bắt đầu bằng một cú chém từ trên xuống. Sarinpha cúi thấp, quét ngang bằng kiếm. Ken lùi lại, dẫm lên kiếm của cô rồi vùng kiếm chém xuống. Sarinpha né sang bên, quét chân qua Ken. Cậu bật lùi lại sau.
Sarinpha tiếp tục lao tới chém một cú mạnh. Ken lập tức né rồi dùng kiếm đỡ, ghì lại, cúi thấp người tìm đường phản công. Liên tiếp là những đòn chém vào các điểm hiểm yếu, buộc Sarinpha phải đỡ liên tục, dần bị ép vào thế thủ.
Mọi người xung quanh có thể thấy rõ: hai người liên tục ra đòn và phòng thủ, nhưng Sarinpha có vẻ bắt đầu thất thế, bởi hiện tại cô đang liên tục bị ép vào thế bị động, rất khó để thoát ra.
Nhưng đang đánh thì Sarinpha lùi ra rất xa và ném mẹ cây kiếm đi. Mọi người nghĩ tên này tính bỏ cuộc. Nhưng không, tên liền lấy trong túi áo một đôi bao tay, đeo vào.
Sarinpha bắt đầu nói:
"Cậu xài sở trường của mình thì giờ cũng đến lúc tôi dùng sở trường mình rồi."
Và ngay lập tức, cô lao tới với tốc độ cực nhanh mà không ai kịp thấy tư thế thủ. Rồi đấm một cú cực nhanh, nhưng Ken may mắn giơ kiếm lên bụng và đỡ được. Dù vậy, Ken vẫn phải lùi lại với sức đấm khủng khiếp đó, và cây kiếm ấy dễ bị tuột ra, khiến Ken bắt đầu rên nhẹ. Nhưng chưa kịp hiểu gì, Sarinpha đã ở bên sườn Ken và tung thêm một cú đấm nữa.
Ken ngay lập tức đưa kiếm ra đỡ, nhưng Sarinpha liền đổi tay, đấm một cú vào bụng, khiến Ken văng gần 2 mét và ngất lịm đi vì cú đấm quá mạnh.
Tỉnh dậy cũng là lúc đã chiều tà. Ken thấy chỉ còn Sarinpha, và cô mới xin lỗi vì đây chỉ là một cuộc thách đấu với học sinh năm nhất, mà lỡ ra tay hơi quá nên mới chờ Ken tỉnh lại để xin lỗi và mua cho Ken một chai nước.
Sau đó, Sarinpha và Ken bắt đầu làm quen, và Sarinpha nói:
"Để giới thiệu hẳn hoi lại thì tui tên là Sarinpha."
Khi tự giới thiệu mình, Sarinpha cũng cười với nụ cười tỏa nắng, kèm với ánh sáng của chiều tà đã tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp khiến Ken ngẩn người. Với nụ cười ấy, Ken thấy một bức tranh tuyệt đẹp, đến mức chỉ muốn bảo vệ nụ cười ấy, muốn cho cô gái trước mặt mình không bao giờ phải khóc. Lúc này, trong lòng Ken đã nảy sinh một thứ cảm xúc nào đó mà chính cậu còn không hiểu nổi.
Sarinpha gọi Ken liên tục. Ken mới tỉnh người lại và bắt đầu giới thiệu bản thân xong.
Trời đã tối dần.
Ken mới xin phương thức liên lạc, và hai người đã trao đổi. Ken lên tàu và chào tạm biệt Sarinpha, dù còn hơi nuối tiếc. Khi chuyến tàu đi, ở đằng sau, Sarinpha cười mỉm.
Về đến nhà, Ken nhận được tin nhắn của Sarinpha khiến cậu ấy rất vui. Cậu ấy ngồi xuống ghế, bắt đầu đưa bút lên viết nhật ký ngày 1 tới trường...
Lật lên trang nhật kí ken thấy phía trước là tiếng khóc bi thương của Sarinpha.
Cô ấy đang khóc ở một góc nhỏ không bị tàn phá, cô khóc một cách rất bi thương, từng tiếng khóc đau đến xé lòng. Sarinpha khóc – cô khóc trong nơi chiến trường khốc liệt, nơi đẫm máu, nơi xác chồng chất như núi. Cô khóc ở đó, cùng với cô là một quyển vở đang cháy, bay theo gió mà cô muốn lưu giữ cũng không giữ được.
Đang khóc, bỗng cô thấy trước mặt mình là một con dao
Sarinpha liền có một ý tưởng lóe lên, cô ấy chụp lấy con dao lên và…
CẢM ƠN ANH EM ĐÃ ĐỌC ĐẾN ĐÂY CHO Ý KIẾN