Chương 1: Mảnh Vỡ Cổ Vật

Tất cả bắt đầu từ một cái mộ hoang, nằm khuất sau dãy núi đá lạnh lẽo, nơi những cây cổ thụ mọc chen chúc, che lấp ánh sáng mặt trời. Lê Minh Quân đứng đó, trước cái hố sâu, cảm nhận được hơi thở nặng nề của đất đai và bóng tối đang bao trùm lấy mình. Mặt trời đã khuất sau những đám mây đen, để lại bầu trời ảm đạm, giống như một điềm báo chẳng lành.

Anh là một nhà khảo cổ học với đam mê cháy bỏng tìm kiếm những cổ vật đã bị lãng quên. Nhưng giờ đây, sự tò mò của anh đã đưa anh đến một chỗ mà không một ai dám nghĩ đến. Đây không phải là một ngôi mộ bình thường, mà là một nơi thâm sâu trong lịch sử, nơi những tội lỗi cổ xưa đang chờ được khai quật.

Minh Quân cúi xuống, nắm lấy những mảnh vỡ của cái bình gốm, trên bề mặt của chúng là những ký tự cổ xưa mà anh chưa từng thấy bao giờ. Anh rùng mình khi những đường nét ấy dường như có linh tính riêng, như thể chúng đang gọi anh, lôi kéo anh đến một nơi sâu thẳm trong quá khứ. Cảm giác lạnh buốt lan tỏa khắp cơ thể anh, nhưng anh không thể dừng lại.

“Đây là cái gì?” Minh Quân thì thầm, lẩm bẩm trong miệng. Một mảnh vỡ từ chiếc bình gốm đen tuyền, phủ đầy rêu mốc và vết tích thời gian, có một ký hiệu đặc biệt. Anh không thể lý giải được, nhưng có một điều anh biết chắc chắn: đây không phải là một cổ vật bình thường.

Anh nắm chặt mảnh gốm trong tay, bất chợt một tiếng động lớn vang lên từ trong lòng đất, giống như một tiếng thở dài từ sâu thẳm. Cái mộ này không phải là nơi để khai quật bình thường. Minh Quân rùng mình, nhưng sự kiên định của một nhà nghiên cứu đã khiến anh không thể quay đầu lại. Anh bắt đầu đào sâu hơn, tiếp tục tìm kiếm, không ngừng, cho đến khi cả không gian xung quanh anh bắt đầu biến đổi.

Một ánh sáng mờ ảo lóe lên từ dưới lòng đất, rồi một luồng hơi lạnh thổi qua cơ thể anh, khiến anh phải khựng lại. Minh Quân không thể giải thích được cảm giác đó – nó không phải là sự sợ hãi thông thường. Đó là một cảm giác như thể có thứ gì đó đang dõi theo anh từ trong bóng tối. Nhưng anh không dừng lại. Anh tiếp tục đào.

Đột nhiên, tay anh chạm phải một vật cứng, trơn tuột. Minh Quân dùng hết sức kéo nó ra. Đó là một chiếc hộp gỗ cổ, phủ đầy rêu phong và bụi bẩn. Mặt hộp khắc một hình tượng kỳ lạ: một con rắn lớn quấn quanh một chiếc chìa khóa, những đường nét sắc bén, như thể đang cảnh báo điều gì đó đáng sợ bên trong.

Anh cảm thấy một luồng hơi lạnh xuyên qua tim mình khi mở nắp hộp. Bên trong không phải là một món đồ quý giá như anh mong đợi, mà là một cuốn sách cổ. Bìa sách cũ kĩ, nhòe nhoẹt, như đã bị ngâm trong nước suối hàng nghìn năm. Minh Quân mở cuốn sách ra, những trang giấy mục nát như sắp vỡ vụn dưới tay anh, và anh không thể đọc được gì ngoài những ký tự kỳ lạ, không thuộc bất kỳ ngôn ngữ nào mà anh đã từng biết.

Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn pin trên tay Minh Quân chiếu vào trang sách, và đột ngột, những chữ cái trên đó bắt đầu thay đổi. Chúng uốn lượn, biến hình thành những ký tự mà Minh Quân không thể hiểu được. Tim anh đập mạnh. Những ký tự không ngừng chuyển động, như thể chúng đang sống.

Đột ngột, tiếng động lại vang lên, lần này lớn hơn, mạnh mẽ hơn. Một cái bóng lướt qua, bay qua người anh, khiến anh giật mình. Minh Quân ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chỉ thấy bóng tối. Nhưng điều khiến anh sợ hãi hơn cả chính là cảm giác có thứ gì đó đang ở rất gần anh, theo dõi từng bước đi của anh.

Không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Minh Quân nắm lấy cuốn sách và nhanh chóng chạy ra khỏi ngôi mộ. Nhưng khi anh quay lại nhìn, chiếc hộp gỗ đã biến mất, như thể chưa bao giờ tồn tại. Cảm giác lạnh lẽo vẫn không rời khỏi cơ thể anh, và nỗi sợ hãi đang dâng trào trong anh, không thể lý giải nổi.

Anh không biết rằng, việc khai quật mảnh vỡ cổ vật này sẽ đưa anh vào một cuộc hành trình đầy ám ảnh, nơi bóng tối và những sinh vật từ quá khứ sẽ lôi kéo anh vào một cái vòng xoáy không thể thoát khỏi.