Chương 2: Bóng Tối Vô Hình

Minh Quân bước ra khỏi khu rừng, mồ hôi lạnh toát ra khắp người, không phải vì mệt mỏi mà vì sự lạnh lẽo bất thường từ cuốn sách mà anh đang cầm trên tay. Cuốn sách ấy, dù nặng trĩu như một vật thể không thể hiểu, vẫn khiến anh cảm thấy có gì đó kỳ quái và đáng sợ. Cảm giác tĩnh lặng kỳ lạ vẫn bao trùm, như thể có ai đó đang quan sát anh từ một nơi không xác định.

Anh vội vàng đi ra khỏi vùng đất cổ xưa này, cố gắng tách biệt mình khỏi những cảm giác không thể lý giải, nhưng khi anh bước ra khỏi rừng, bầu không khí không thay đổi. Cảm giác giống như có hàng ngàn cặp mắt vô hình đang theo dõi anh, dù không có ai ở xung quanh. Minh Quân nhìn vào cuốn sách, nơi các ký tự vẫn tiếp tục uốn lượn kỳ lạ.

Anh không thể lý giải được, nhưng trong lòng anh dâng lên một cảm giác không thể chống lại được. Đột nhiên, một tiếng nói thì thầm trong đầu anh. Đó không phải là một giọng nói bình thường, mà là tiếng vang vọng, như thể được truyền từ một chiều không gian khác. Minh Quân dừng lại, hai tay siết chặt cuốn sách, đôi mắt anh mở to vì kinh hoàng. Tiếng nói ấy không ngừng vang lên, mỗi lời như một lời nguyền, kéo anh xuống đáy của những bí ẩn vô tận.

"Chúng ta đang chờ... Chờ người mở cánh cửa."

Anh quay lại, môi khẽ mấp máy, nhưng không có ai ở gần. Tất cả xung quanh vẫn im lìm, không có dấu hiệu gì cho thấy rằng anh đang bị theo dõi. Nhưng sự lạnh lẽo, sự tĩnh mịch, tất cả đã khiến anh cảm nhận được rõ rệt rằng có một thứ gì đó rất gần. Anh tiếp tục đi, nhanh chóng bước về phía khu lán trại mà anh đã dựng lên từ đêm hôm trước.

Khi anh quay về, không khí vẫn lạnh lẽo, nhưng hình như có gì đó khác biệt. Bầu trời tối om, không một ngôi sao. Minh Quân bước vào trong lán, gỡ chiếc balo trên vai, nhưng tay anh vẫn giữ chặt cuốn sách, như thể không thể buông ra. Anh ngồi xuống chiếc ghế gỗ, ánh đèn dầu leo lét ánh sáng, nhưng dường như không đủ để làm dịu đi cảm giác nặng nề trong không gian.

Đột nhiên, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ trong rừng. Minh Quân lập tức đứng dậy, vội vã chạy ra ngoài, nhưng chỉ nhìn thấy bóng tối mịt mù. Không có gì khác thường, nhưng tâm trí anh lại không thể thoát ra khỏi cảm giác bị theo dõi. Anh bỗng chợt nhớ đến cuốn sách, và không tự chủ được, anh mở nó ra lần nữa.

Những ký tự lúc này không chỉ chuyển động nữa, mà chúng còn sáng lên, mỗi dòng sáng rực lên như một ngọn lửa lạ lùng, ánh sáng không phải từ bất kỳ nguồn ánh sáng nào mà anh biết. Minh Quân rùng mình, nhưng không thể dừng lại. Anh tiếp tục đọc, dù biết rằng mình đang đi sâu vào một vực thẳm vô hình.

Bỗng dưng, tất cả xung quanh anh trở nên im ắng, quá im ắng, như thể thời gian ngừng trôi. Minh Quân cảm thấy một luồng gió lạnh buốt thổi qua, cơn lạnh xuyên qua từng thớ thịt anh. Cuốn sách trong tay anh bắt đầu nóng lên một cách bất thường, như thể đang kêu gọi điều gì đó ở ngoài kia.

Rồi, trong một khoảnh khắc tĩnh lặng đến rợn người, một tiếng động từ phía sau vang lên. Minh Quân quay lại, nhưng không thấy gì. Anh thở hắt ra, không tin vào những gì mình đang cảm nhận. Đột ngột, một cái bóng khổng lồ xuất hiện, từ trong bóng tối, một hình ảnh mơ hồ bước ra.

"Không thể thoát khỏi…" giọng nói thì thầm trong tai anh, mang theo âm thanh lạnh lẽo và đầy bí ẩn.

Minh Quân hoảng sợ, ném cuốn sách ra xa, như thể hy vọng điều đó sẽ khiến hắn biến mất. Nhưng ngay khi cuốn sách văng ra khỏi tay anh, hình ảnh ấy lại càng rõ ràng hơn. Một sinh vật khổng lồ, thân hình to lớn, toàn thân phủ một lớp đen kịt như bóng đêm. Đôi mắt của nó sáng rực lên, như ánh sáng ma quái.

"Nơi này không phải là chốn bình yên. Nó là cánh cửa. Cánh cửa của cái chết." Sinh vật đó cười, giọng nói mang theo sự sợ hãi vô hình.

Minh Quân bắt đầu chạy, chạy vội vã, nhưng càng chạy lại càng cảm thấy như đang quay lại điểm xuất phát. Đôi mắt của sinh vật đó vẫn dõi theo anh từ đằng sau, những cơn lạnh thấu xương vây lấy cơ thể anh. Nhưng dù có chạy đến đâu, anh vẫn không thể thoát khỏi cái bóng của nó.

Và rồi, trong một giây phút kinh hoàng, Minh Quân hiểu ra sự thật. Tất cả đều là một trò chơi, một vòng xoáy không có lối thoát. Một vòng xoáy không phải từ nơi nào khác, mà chính là từ quá khứ… và từ cuốn sách ấy.