Minh Quân tỉnh dậy trong cơn mơ màng, cảm giác nặng nề đè lên ngực khiến anh không thể thở nổi. Anh bật dậy, môi khô, mắt mở to trong cơn hoảng loạn. Cả căn lán trại vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi lạo xạo ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng anh vẫn còn văng vẳng tiếng cười ma quái của sinh vật trong bóng tối.
Anh nhìn quanh, cơ thể lạnh toát, mọi thứ xung quanh đều bình thường, nhưng nỗi sợ vẫn vương vấn. Minh Quân đưa tay sờ lên cổ, nơi cuốn sách vẫn được đặt ngay cạnh đầu giường. Anh không nhớ đã đặt nó ở đó, nhưng sự hiện diện của nó khiến anh cảm thấy an tâm lạ kỳ. Anh lấy cuốn sách lên, lòng đầy bất an.
Khi mở trang sách, những ký tự đã ngừng chuyển động, nhưng chúng vẫn phát sáng mờ ảo, như có một sức mạnh không thể nhìn thấy nào đó vẫn ẩn chứa trong những dòng chữ ấy. Minh Quân thở dài, quyết định phải tìm hiểu cho rõ ràng, bởi có một điều chắc chắn trong lòng anh lúc này – cuốn sách này không chỉ là một vật phẩm bình thường. Nó mang một sức mạnh khủng khiếp mà anh không thể lý giải.
Cảm giác lạnh lẽo không ngừng vây quanh, khiến anh khó lòng thoát khỏi cảm giác như có ai đó đang theo dõi. Anh đứng lên, quyết định phải ra ngoài, tìm kiếm câu trả lời. Nhưng ngay khi bước qua cửa, anh lại bị một cảm giác kỳ lạ làm chùn chân. Những bóng đen vẩn vơ trong góc khuất của khu rừng lại bủa vây lấy anh.
Đột nhiên, một âm thanh vọng lại từ phía xa, là tiếng bước chân không đều. Minh Quân quay lại, một bóng người mờ ảo bước ra từ những tán cây rậm rạp. Là một người phụ nữ, mặc chiếc áo choàng đen xám, mặt bị che khuất bởi chiếc khăn trùm kín.
Người phụ nữ ấy không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ bước về phía Minh Quân. Anh thấy mình bị hút vào ánh mắt ấy, ánh mắt không có gì ngoài sự lạnh lẽo và đe dọa. Cảm giác của anh như bị chìm xuống đáy vực sâu, mọi âm thanh trở nên im lặng, không gian xung quanh anh như bị vặn xoắn lại. Anh không thể di chuyển, đôi chân như bị đóng chặt xuống đất.
"Người mở cánh cửa... đã đến." Giọng nói của người phụ nữ nhẹ như gió, nhưng từng từ lại như những mũi kim đâm thẳng vào lòng Minh Quân.
"Bạn là ai?" Minh Quân cố gắng gặng hỏi, mặc dù đầu óc anh đã rối loạn. Anh cảm thấy cơ thể mình như bị một lực lượng vô hình bóp nghẹt.
Người phụ nữ không trả lời, chỉ lướt qua anh, chiếc áo choàng đen vẫy nhẹ theo từng bước chân. Minh Quân vội vàng quay lại nhìn, nhưng rồi anh thấy cái bóng đen ấy biến mất vào trong màn đêm, như thể nó chưa bao giờ tồn tại. Cảm giác hoang mang, bối rối lại dâng lên trong lòng anh.
Anh tiếp tục bước đi, theo sau dấu vết mà người phụ nữ để lại. Khi anh rẽ vào một khu vực hẻo lánh trong rừng, nơi ánh sáng mờ dần và những tiếng côn trùng vang lên, anh bỗng nhận thấy một điều kỳ lạ. Những bóng cây xung quanh anh đột ngột trở nên đen đúa, các nhánh cây vươn ra như những cánh tay lạnh lẽo, cố gắng giữ anh lại. Minh Quân nhìn xung quanh, không biết là thực hay mộng, nhưng tất cả những điều này đều có một vẻ gì đó thật sự vô cùng ghê sợ.
Rồi, bất ngờ, một tiếng động lớn vang lên từ phía sau anh. Một bóng đen lao tới nhanh như chớp, Minh Quân quay người lại chỉ kịp thấy một con quái vật khổng lồ với bộ móng vuốt sắc nhọn vươn về phía mình.
Quái vật ấy có thân hình giống như con sói khổng lồ, nhưng làn da của nó đen kịt như bóng tối, mắt sáng rực lên như ngọn lửa. Môi nó nhếch lên, để lộ bộ hàm sắc nhọn. Minh Quân không kịp phản ứng, con quái vật đã vồ tới, móng vuốt của nó như muốn xé nát anh ra. Nhưng khi nó gần đến, đột ngột, một tiếng hét thét chói tai vang lên từ trong rừng.
Quái vật lùi lại, và một giọng nói đầy quyền uy vang lên: "Không phải lúc này."
Giữa bóng tối, một người đàn ông cao lớn xuất hiện, cơ thể rắn rỏi, trang phục kỳ quái, giống như một chiến binh cổ xưa. Ánh sáng từ cuốn sách sáng lấp lánh, phản chiếu trên gương mặt hắn, khiến hắn trông càng thêm uy nghiêm.
"Ngươi là ai?" Minh Quân hỏi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
"Ta là người gác cổng. Và ngươi, là người mở cửa." Người đàn ông trả lời, giọng nói lạnh lùng, nhưng không thiếu sự kiên định. "Ngươi đã bước vào thế giới của những bí mật, và giờ không thể quay lại."
"Quái vật này là gì?" Minh Quân chỉ vào con sói khổng lồ, nỗi sợ vẫn còn đọng lại trong cơ thể anh.
"Chúng là bóng ma từ quá khứ, những thứ mà ngươi không thể hiểu được. Nhưng ngươi sẽ phải đối mặt với chúng." Người đàn ông trả lời ngắn gọn, rồi quay lại nhìn con quái vật. "Đi đi."
Con quái vật gầm gừ, nhưng cuối cùng vẫn lùi lại, khuất bóng vào màn đêm.
Minh Quân thở dài, nhưng không thể thoát khỏi sự bức bách của cảnh tượng này. "Cánh cửa... Cánh cửa nào?"
Người đàn ông không đáp ngay lập tức, chỉ đứng im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
"Ngươi sẽ hiểu. Tất cả chỉ mới bắt đầu."