Trong khi Minh Quân còn đang choáng váng bởi sự thật rằng mình đã “mở cửa” cho một thế giới khác—thế giới nơi quỷ hồn, cương thi, và những cấm thuật cổ đại còn tồn tại—thì đêm ấy, anh lại gặp một giấc mơ khác. Không rõ là mơ hay là thứ gì đó vượt xa khỏi mộng tưởng.
Anh đứng giữa một sảnh đường khổng lồ phủ rêu xanh, cổ kính như nằm sâu dưới lòng đất hàng vạn năm. Những cột trụ đá lớn như thân rồng, vách tường khắc đầy chữ Hán cổ đã mờ nhòe, lẫn lộn với máu khô và dấu vết móng vuốt.
Trên chiếc bệ đá đặt một quyển Sổ Sinh Tử khổng lồ, dây xích quấn quanh như giam giữ một sinh vật sống. Trang sách tự lật mà không cần gió, mỗi lần lật là một âm thanh như tiếng tim người đập giữa nghĩa địa.
Minh Quân bước tới, bàn tay như bị dẫn dắt bởi một thứ bản năng kỳ lạ. Vừa chạm vào trang giấy, một tiếng hú vang lên – Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện từ hư không, kéo lê xiềng xích, ánh mắt trắng dã lấp lánh như xương cốt ngàn năm.
“Ngươi, Minh Quân,” giọng Hắc Vô Thường khàn khàn như tiếng tro tàn rơi xuống gỗ mục, “đã chạm vào điều không nên biết. Linh hồn ngươi đã bị ghi vào Sổ.”
“Vậy tôi sẽ chết?” Minh Quân hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh dù lòng đang lạnh như băng.
“Không hẳn. Nhưng ngươi đã bị ràng buộc. Cánh cửa ngươi mở là Cửa Luân Hồi thứ nhất. Trước mặt còn năm cánh nữa. Mỗi cánh là một luật lệ cổ xưa, mỗi bước đi là một lời nguyền chưa ai phá nổi.”
Ngưu Đầu Mã Diện xuất hiện từ hai bên, dẫn theo một đoàn quỷ sai, tay cầm xích máu, mặt bịt kín bằng vải đỏ nhuốm bùn đất. Một quỷ sai trẻ hơn, người đẫm nước, thì thào: “Nếu ngươi muốn sống sót, phải phá giải Lục Đạo, tìm ra cội nguồn của Sinh Tử, trả lại cán cân Địa Phủ đã lệch từ ngàn năm trước…”
Ngay lúc ấy, không gian xung quanh bỗng vặn xoắn. Một vùng đất ma quái mới hiện ra: Vực Khốn Hồn – nơi giam giữ những linh hồn không thể siêu sinh, những kẻ từng thách thức luật trời và pháp Địa Phủ.
Trong Vực Khốn Hồn, Minh Quân gặp một sinh vật cao ba mét, cơ thể vá víu như được may từ nhiều thi thể khác nhau – Thần Cương số 4. Một trong Tứ Tướng Thần, từng là Đại tướng trấn giữ biên giới giữa âm – dương, giờ đã bị biến thành cương thi cấp cao nhất do phá giới phản thiên.
Cả bốn Tướng Thần Cương Thi giờ đều đang thức tỉnh.
Độc Liêm – Điều khiển xác chết, dịch bệnh lan tràn. Bạch Cốt Ma Quân – Biến thân thành xương, không thể bị chém trúng. Thi Hầu Địa Ngục – Có thể nắm giữ lửa địa ngục và tiếng hét phá hồn. Huyết Mục Tư Hồn – Mỗi lần mở mắt là hút đi linh hồn yếu nhất gần đó.
Khi các Tướng Thần tụ hội, linh lực rối loạn, các vùng đất ma quái bắt đầu chồng lên thực tại. Minh Quân vừa đặt chân lên Thôn Khổng Minh, nơi một mộ cổ cổ xưa mới được khai quật, thì nghe thấy tiếng hét điên loạn: “Không có lối thoát!”
Đó là một người khảo cổ – đã chết từ 3 ngày trước – nhưng giờ đang bị chiếm xác bởi một linh hồn từ thời Tống.
Trong giây phút đó, một cuốn sách mới rơi xuống từ trên cao – một trong 10 quyển sách tối cao: Thiên Thư Phá Mệnh – bản gốc từng bị thiêu hủy trong nghi lễ hiến tế người ở Tây Tạng cổ.
Nó mở ra, chỉ một câu: “Lối ra là lối vào. Nếu muốn sống, hãy chết lần nữa.”
Minh Quân hiểu ra: Mỗi lần anh “chết” trong những cảnh giới này, là một bước tiến vào sâu hơn tầng luân hồi. Và càng đi sâu, càng không thể quay về…
Và đó… mới chỉ là Cánh Cửa Thứ Hai.