Chương 5: Lễ Hiến Tế Bóng Tối

Trời đổ mưa tầm tã khi Minh Quân tỉnh dậy giữa một căn nhà hoang ở vùng núi Tây Bắc, nơi từng xảy ra hàng loạt vụ mất tích bí ẩn mà chính quyền đã lặng lẽ phong tỏa từ nhiều năm trước. Xung quanh là rêu phong, mùi máu tanh lẫn với ẩm mốc. Từng bức tường như in dấu tay máu, những nét khắc kỳ dị hiện lên khi ánh chớp rạch ngang bầu trời. Đó là ngôn ngữ cổ từ Tộc Thờ Bóng, một bộ tộc từng bị tuyệt diệt sau một nghi lễ "truyền hồn" thất bại trong lịch sử bị cấm ghi chép.

Trong căn phòng chính, Minh Quân phát hiện một vòng tròn tế lễ khổng lồ, vẽ bằng máu, tro người và xương vụn. Chính giữa là một bàn tế bằng đá đen, trên đó đặt một trái tim vẫn còn đập – không rõ của người hay thú.

Đột nhiên, từ các bức tường vang lên tiếng tụng kinh:

“Hồn về xứ bóng, xác hóa hắc huyết,

Cửa thứ ba mở, kẻ gõ ba lần sẽ chết,

Kẻ gọi tên Đêm sẽ không còn bình minh.”

Lễ Hiến Tế Bóng Tối đã bắt đầu.

Từ trong bóng đêm, những người mặc áo choàng đen bước ra – tín đồ còn sống sót của Tộc Thờ Bóng. Họ không có mắt, miệng bị khâu lại, máu rỉ ra từ chỉ đỏ. Nhưng họ vẫn cười, vẫn nghe được, vẫn nhìn được – bằng những giác quan không thuộc về con người.

Giữa nghi lễ, một người cất giọng:

– “Chúng ta dâng lên hắn – kẻ mở cửa đầu tiên – làm vật tế. Để hắn dẫn đường tới tầng sâu nhất của Địa Phủ, nơi Thập Điện Diêm Vương đã rời ngai và các tầng địa ngục đang nổi loạn.”

Minh Quân nhận ra: nghi lễ này cần một người từng chạm vào Sổ Sinh Tử, và anh chính là vật tế sống.

Tuyệt vọng và sợ hãi len lỏi, nhưng rồi một giọng nói vang lên trong đầu anh – của Sổ Sinh Tử:

– “Muốn sống? Hãy triệu hồi.”

Trang sách hiện ra trong tâm trí anh, máu từ lòng bàn tay anh nhỏ xuống mặt đất. Một luồng khí lạnh buốt trào lên từ dưới nền đá.

Một pháp thuật triệu hồi cổ xưa xuất hiện – Tử Vân Hoang Hồn Trận.

Từ trong vòng tròn máu, một sinh vật khổng lồ trồi lên, nửa người nửa quỷ, mang bộ giáp đá trộn lẫn tro cốt: Cổ Thần – Kẻ Gác Cửa Vực Mù, một trong những sinh vật từng bị phong ấn trong Sơn Hải Kinh bản thất truyền.

Nó gầm vang, thổi bay lũ tín đồ, những bức tường đổ sập, trái tim đập trên bàn đá bốc cháy, vỡ tung thành làn sương đen.

Nhưng nghi lễ chưa kết thúc.

Một cánh cổng thứ ba mở ra giữa thực tại, từ nó trồi lên xác của một đứa bé, mắt mở trừng, thân thể bị xé thành từng mảnh, nhưng vẫn mỉm cười – đứa bé từng là người đầu tiên được tế cách đây 1.000 năm, giờ trở lại làm Hồn Trùng – vật dẫn giữa hiện tại và Luân Hồi.

Minh Quân bước lùi, ánh mắt hoảng loạn. Nhưng đúng lúc ấy, một nhân vật xuất hiện – Lâm Khả Du – một nhà sử học, người nghiên cứu về 50 ngôi mộ cổ cấm kỵ, từng mất tích 3 năm trước.

Cô nhìn Minh Quân, thì thầm:

– “Anh không còn lối lui đâu. Thế giới này đã chọn anh. Mà anh... là chìa khóa duy nhất để mở Cánh Cửa Thứ Sáu.”

Giữa sấm chớp, mưa cuốn trôi máu, những bóng đen gào rú quanh cánh cổng mở toang. Và Minh Quân hiểu, thứ đang chờ anh phía sau không chỉ là Địa Ngục, mà là một vòng luân hồi đang thối rữa – và anh là con dao mổ xác cho cả cõi giới này.