Chương 8: Long Huyết Thức Tỉnh – Giới Tuyệt Diệt

Cái hôn lễ ma quái chưa kết thúc, thì một trận động đất âm thanh vang lên từ lòng đất. Tất cả xác sống khách mời gào rít, máu trào ngược từ hốc mắt như thể có thứ gì đó cổ xưa hơn cả Mẫu Long vừa hé mắt nhìn họ.

Minh Quân giẫm lên đường máu, lao thẳng vào bản thể mình trong quan tài đỏ. Trong khoảnh khắc ấy – linh hồn anh bị tách làm đôi.

Một phần – chìm vào giấc mơ bất tận, nơi anh là kẻ giết hàng vạn người, là vua của một chiều không gian quỷ dị.

Phần còn lại – bị cuốn vào một xoáy âm khí, lọt vào tầng thứ tư: Giới Tuyệt Diệt.

Tầng 4 – Giới Tuyệt Diệt (The Realm of Unmaking)

Nơi đây, không có ánh sáng, âm thanh hay cảm xúc.

Mọi thứ như một dòng ký ức bị xóa sạch. Không có phương hướng. Không có trọng lực. Không có thực thể sống nào. Chỉ có những mảnh ngôn ngữ cổ trôi lơ lửng trong không gian như sóng radio đứt đoạn:

“Long… máu… phản luân hồi… diệt thần…”

Khả Du bị tách khỏi anh, lạc vào một nơi khác.

Tại vùng biên Giới Tuyệt Diệt, một cây trụ xương khổng lồ cắm giữa không gian, trên đó khắc hàng vạn cái tên đã bị xóa khỏi Sổ Sinh Tử. Những cái tên đó… tự chảy máu.

Minh Quân nhìn thấy tổ tiên đời thứ 7 đến 10 của mình – bị giam tại đây, bị xoá khỏi gia phả vì dám làm nghi lễ Phản Luân, gọi ngược dòng sinh tử, kết nối với Mẫu Long, lừa Diêm Vương, phản bội luật trời.

– “Chúng ta là kẻ mang lỗi máu Long.”

– “Ngươi là mảnh ghép cuối. Long Huyết trong ngươi... là lời nguyền sống.”

– “Muốn thoát, ngươi phải học cách... triệu hồi Ký Ức Quỷ Khởi – pháp thuật thất truyền chỉ xuất hiện một lần trong ‘Sách Xương Khô’.”

Một cánh cửa bật mở – rực lửa đen.

Minh Quân bước vào – nơi được ghi chép trong nhiều nghi lễ cổ đại bị cấm tuyệt đối: "Lễ Hiến Cột Sống" – nghi thức gọi hồn Cổ Thần bằng cách rút sống mình ném vào lửa."

Anh lẩm nhẩm trong đầu:

“Máu Long mở đường – Hồn phản nghịch, sống để hủy – gọi tên bản thể xưa nhất – Nhai Xà Ngủ Say.”

Khi anh vừa thốt xong, trong cột lửa hiện ra một thực thể khổng lồ – thân rắn dài hàng cây số, đầu người, mắt rồng, miệng cười nửa bên.

“TA ĐÂY, CON GỌI RỒI – NHƯNG GIÁ LÀ GÌ?”

“Là chính ta.”

“VẬY CHO TA CƠ THỂ NGƯƠI.”

Cùng lúc đó – ở thế giới bên ngoài, Khả Du đang bị lũ cương thi Huyết Hồn truy sát trong Khu vực cấm Ngạ Giới – nơi có một trong 50 mộ cổ gọi là “Mộ Ngón Tay Địa Mẫu”.

Mỗi ngón tay tượng trưng cho một cánh cổng tử vong. Một người đi vào… chỉ ra một đường thoát – 9 đường còn lại là bẫy máu.

Tiếng thét của những nạn nhân trước đây còn vang vọng trên tường đá:

“Chúng tôi... đã chọn sai ngón tay...”

Trở lại Minh Quân – lúc anh bị Nhai Xà chiếm thân, ý thức anh bị xé ra lần nữa. Nhưng lúc này, Long Huyết thật sự trỗi dậy.

Từ trong linh hồn anh, 5 Cương Thi Thủy Tổ xuất hiện – từng là 5 anh em mang mệnh Ngũ Hành. Họ từng là người – từng chống lại quỷ thần, nhưng bị biến đổi khi dám vượt Luân Hồi để cứu nhân loại khỏi Vực Vô Mệnh.

Kim: Đại Đế Đồ Đoạn – nắm lưỡi đao chém ý niệm.

Mộc: Huyết Mẫu Diệp – thi thể mọc rễ rừng rậm ma.

Thủy: Lệ Quỷ Vong Xuyên – khóc rơi sông máu.

Hỏa: Thiêu Tâm Tôn – thân người đốt cháy lời nguyền.

Thổ: Trùng Thiên Cổ – kẻ nuốt địa khí, sinh ra từ đá tội đồ.

Họ đồng thanh nói:

– “Đủ rồi, em trai. Hợp lại – và kết thúc kỷ nguyên chết chóc này.”

Sự hợp nhất khởi đầu.

Thân xác Minh Quân nổ tung thành hàng vạn tia máu rồng.

Một bản thể mới – CỔ LONG VÔ DANH – hình dạng chưa từng xuất hiện trong Lục Đạo hay Địa Phủ.

Lũ quỷ, Diêm Vương, Ngưu Đầu Mã Diện đều dừng lại.

“Thứ này… không thuộc về thế giới này.”

“Nó là... ký ức cổ xưa chưa từng tồn tại – nhưng chưa từng biến mất.”