Minh Quân ngã quỵ giữa vòng huyết quang cuồng loạn. Những linh hồn bị tế luyện quanh mộ Mẫu Long rít gào, kéo lê thân xác không đầu, mắt trắng dã nhìn thẳng vào anh như muốn đòi lại mạng sống.
Cơ thể anh đang biến đổi.
Mỗi tấc da thịt trở nên mỏng như tơ, ánh lên những mạch máu màu đen tím. Tim đập nghịch chiều, máu không đỏ nữa, mà đen như mực. Anh cảm thấy... mình không còn là mình. Một sinh linh khác đang sống lại trong anh. Một vị thần cũ – bị nhân gian quên lãng, bị địa phủ từ chối, và bị Lục Đạo Luân Hồi xóa tên.
Phản Thế Long Huyết – đã khởi động.
Lúc ấy, Khả Du đột nhiên phát hiện ra: nền đất quanh mộ đang trượt dần xuống như một miệng giếng – “Vực Vô Mệnh”, theo cổ thư xưa được gọi là “Cửa ngầm dẫn đến tầng thứ 19 của địa phủ, nơi thậm chí Diêm Vương cũng không dám ghé qua.”
Mỗi tầng là một chiều không gian riêng – không gian nơi khái niệm thời gian không tồn tại, ý thức con người bị lột trần, và ác quỷ sinh ra từ chính nỗi sợ của kẻ xâm nhập.
Cả hai bị hút xuống tầng đầu tiên.
Tầng 1 – Lăng Mộng Khô
Cảnh vật như sa mạc xám tro, trời không có mặt trời, nhưng vẫn sáng âm u. Giữa cánh đồng là những đứa trẻ bị bỏ rơi, gương mặt giống hệt những đứa con đã chết của người từng đi qua đây.
Minh Quân nghe thấy tiếng mẹ anh – dù bà đã mất hơn 10 năm trước.
– “Con ơi… sao lại để mẹ ở dưới này?”
Anh gào lên. Gương mặt mẹ anh chảy ra như sáp, để lộ một lớp sọ đen phía trong. Nó bò đến gần anh.
– “Cho mẹ mượn thân xác, con nhé… mẹ lạnh quá...”
Khả Du lập tức rút ra bùa vàng Tạng Cổ, dán lên trán hình nhân.
“Bùa không cháy.”
Cô run rẩy – bùa không tác dụng, nghĩa là… linh hồn đó thuộc về tầng ngoài của Lục Đạo – nơi bóng tối sinh ra bóng tối.
Tầng 2 – Tịnh Mệnh Sát Giới
Một biển gương đen. Mỗi gương phản chiếu một phiên bản khác của chính người soi – nhưng đều là cảnh tượng họ chết trong các kiểu khủng khiếp: bị thiêu, bị nuốt, bị phản bội, bị hiến tế…
Minh Quân thấy chính mình giết Khả Du, ăn tim cô. Còn Khả Du thấy mình đang bị mổ bụng khi còn sống, bên dưới là giọng cười lanh lảnh của một cô bé mù mặc áo tang – nhân vật từng xuất hiện trong một vụ mất tích kỳ bí ở Tứ Xuyên 1939.
– “Không ai sống sót qua tầng thứ ba đâu...”
– “Các người nghĩ mình khác à?”
Gương vỡ. Máu trào ra. Và bọn họ rơi tiếp...
Tầng 3 – Lễ Đường Không Tên
Cả hai tỉnh lại trong… một nghi lễ cưới cổ đại.
Khách mời là... xác khô đội mũ cưới, mỉm cười không môi. Người chủ hôn là một thầy mo không mặt, dùng dao khắc vào trán chú rể chữ: “Tịnh Huyết.”
Khả Du bị ép mặc váy cưới cổ Hán, trên đầu là mũ lưới tang phủ kín, mỗi lần chạm vào, lại nghe thấy tiếng gào của phụ nữ bị thiêu sống trong hôn lễ xưa.
Minh Quân bị ép quỳ, bên cạnh một cái quan tài gỗ đỏ. Quan tài bật nắp. Chính là anh – nhưng với đôi mắt rồng, làn da đen như tro than, và gương mặt không còn cảm xúc.
– “Ta là ngươi… sau khi chấp nhận làm vật chứa cho Mẫu Long.”
– “Lựa chọn đi: giết ả đàn bà kia… hoặc chính ngươi chết.”
Chưa bao giờ Minh Quân thấy thực tại vỡ vụn đến vậy.
Không thể thoát.
Không thể chạy.
Không thể chết.
Chỉ có một con đường: tiến sâu hơn… vào Vực Vô Mệnh.