Chương 10: Nghi Lễ Cấm & Tầng Mộng Huyết Hồn

1. Vùng đất bị quên lãng – Tịnh Địa Khẩu Huyết

Khả Du tỉnh dậy trong một thế giới không ánh sáng. Bên cạnh cô là Minh Quân – bất tỉnh – nhưng da thịt như đang bị rút đi từng chút. Cả hai đang nằm trong một hang động đỏ máu, tường đá ghi đầy ký tự tượng hình cổ đại – không phải bất kỳ hệ ngôn ngữ nào từng biết tới.

Cô nhìn lên vách: một hình xăm to lớn mô tả nghi lễ cổ xưa bị cấm tuyệt đối bởi mười vương triều từ hàng ngàn năm trước – tên nghi lễ: Khẩu Huyết Thỉnh Hồn.

Người thực hiện sẽ cắt đứt lưỡi mình, dùng máu hòa với tinh linh cổ ngữ, gọi lại hồn người thân từ Lục Đạo. Nhưng… họ không trở lại nguyên vẹn.

Vì muốn cứu Minh Quân, Khả Du tự xé lưỡi mình, niệm theo bản văn chảy máu trên tường. Máu nhỏ xuống – đất bắt đầu nứt ra thành vô vàn miệng hút, từng mảnh hồn vỡ vụn trồi lên – gào khóc, lẫn lộn, điên loạn.

2. Minh Quân bước vào Tầng Mộng Huyết Hồn

Trong trạng thái hôn mê, Minh Quân rơi vào một chiều không gian không thực – gọi là Tầng Mộng Huyết Hồn, nơi linh hồn bị chia cắt từng phần.

Anh thấy chính mình – thời thơ ấu, thiếu niên, lúc bị tra tấn, lúc giết người, lúc yêu lần đầu… Tất cả đang giết lẫn nhau.

Giữa mộng cảnh máu tanh, một giọng nói giống hệt anh vang lên:

“Ngươi không phải Minh Quân. Ngươi là thứ còn sót lại sau thất bại của Cổ Long Vô Danh. Ngươi... là lỗi hệ thống của Lục Đạo.”

Một tấm gương nứt xuất hiện. Trong gương: một Minh Quân quỷ dị, mắt đen không tròng, tay bị xích, miệng nở nụ cười.

“Ta là ngươi nếu ngươi quên Khả Du.”

3. Tầng ngục thứ 13 mở khóa – Mộc Phủ Cổ Giới

Nhờ nghi lễ cấm, Khả Du vô tình mở khóa Tầng Ngục 13 – Mộc Phủ, nơi giam giữ linh hồn từng bị chiếm xác và thay hồn đổi phách thời cổ đại.

Lũ linh hồn bò ra từ xác gỗ mục, không có mắt, chỉ có miệng. Họ thì thầm:

“Trả tên cho chúng tôi… trả xác cho chúng tôi…”

Một linh hồn cao lớn xuất hiện – xưng là Quỷ Phủ Lộ Diên, từng là pháp sư dân tộc ở Siberia, kẻ đã đưa cả một làng vào trạng thái “bất tử” bằng nghi lễ ăn hồn trẻ con.

Hắn nhận ra Khả Du.

“Cô là người mở khóa ‘Sổ Phản Sinh’... Thể xác cô được định dùng để phong ấn Lục Đạo mới... nhưng giờ nó sắp phản ngược.”

4. Mặt trăng thứ hai xuất hiện – Thời gian bắt đầu co rút

Bầu trời chuyển màu tím sẫm, một mặt trăng đẫm máu thứ hai trồi lên từ khe nứt không gian. Đây là dấu hiệu của hiện tượng thời gian co rút – nơi mọi hành động đều bị ép tua nhanh.

Minh Quân tỉnh lại đúng lúc linh hồn phản diện của anh chuẩn bị thoát ra.

Khả Du gào thét, máu từ lưỡi cô chảy thành vòng chú.

“Nếu ngươi biến mất… ta sẽ không có gì để tin là bản thân từng sống sót qua kiếp này.”

Minh Quân – trong vòng xoáy máu – chọn phản kháng, nắm lấy chính "phản ảnh" của mình, gào lên:

“Nếu ta là lỗi hệ thống... thì ta sẽ là VIRUS khiến Lục Đạo sụp đổ!”

Cuối chương, Tầng Ngục 13 vỡ tung – kéo theo Mộc Phủ sụp đổ, Quỷ Phủ Lộ Diên bị xé làm ba phần, nhưng một hạt nhân huyết tủy của hắn trốn thoát vào xác một bé gái vô tội – tạo ra Ký Sinh Hồn Đệ Nhất.

Khả Du ngất đi trên tay Minh Quân – trong khi Sổ Phản Sinh tự động lật thêm ba trang:

Trang 1: Một vụ án mất tích 37 trẻ em năm 1972 tại Huế Trang 2: Một nghi lễ cấm ở Romania năm 1896 từng khiến cả làng biến mất Trang 3: Tên của Minh Quân – được viết lại lần nữa – nhưng là bằng máu Khả Du