1. Ký ức bị phong ấn – Khả Du là ai?
Sau khi tỉnh lại, Khả Du bắt đầu trải qua những giấc mơ không thuộc về mình. Trong mơ, cô thấy:
Một cô bé mặc áo tang, tay cầm nhang, bị ép tham gia nghi lễ gọi hồn tại một ngôi làng miền Bắc Việt Nam. Tiếng trống lễ vang lên lúc nửa đêm, đàn ông bịt mặt múa điên cuồng quanh cây nêu vẽ bùa. Cuối nghi lễ, linh hồn trong gương không phải người nhà, mà là thứ gì đó đến từ ngoài thế giới này, đã nhập vào cô bé.
Cô bé đó là Khả Du. Nghi lễ đã bị cấm suốt từ thời Lê Trung Hưng vì có liên quan đến Thập Vong Thức – thuật chia linh hồn thành mười phần.
Khi Khả Du mở được Sổ Phản Sinh, ký ức bị phong ấn bỗng dội về: cô không hoàn toàn là con người. Một phần trong cô đã từng là người của Lục Đạo, nhưng bị phế truất vì dám can thiệp luân hồi.
2. Cánh cửa không thời gian mở – Quá khứ lặp lại
Minh Quân, sau trận chiến với bản sao tâm linh, phát hiện trên cổ tay mình xuất hiện đồng hồ cát ngược. Mỗi khi máu chảy – cát chảy ngược – kéo anh trở về đúng thời khắc ai đó chết oan.
Anh cùng Khả Du bước vào cánh cửa không thời gian, xuất hiện tại ngôi làng từng diễn ra nghi lễ máu năm xưa – nhưng lúc này là năm 1907.
Người dân không thể nhìn thấy hai người, trừ một bé trai mù tên là Hạo – kẻ có khả năng nghe tiếng bước chân của kẻ không thuộc thời đại.
Hạo chỉ vào Minh Quân, hỏi:
“Anh có mùi... của người đã chết nhiều lần.”
Rồi nhìn sang Khả Du:
“Chị... là nơi bắt đầu, phải không?”
3. Ác mộng lặp lại – Vụ án mất tích năm 1907
Minh Quân và Khả Du chứng kiến cả ngôi làng bị phong ấn sống trong vòng lặp nghi lễ mỗi đêm trăng đỏ. 33 đứa trẻ bị trói bằng dây rốn, treo lên cây cổ thụ, và bị hút linh hồn bởi một vật tế: Chiếc gương Thập Diện Vô Hồn.
Bỗng chiếc gương đó phát hiện ra sự hiện diện của họ – phản chiếu Minh Quân trong trạng thái xác chết, và Khả Du đang gào khóc với khuôn mặt bị xé toạc một bên.
Một giọng từ gương vang lên:
“Hai kẻ ngược thời gian… là hai mảnh vỡ cuối cùng của Lời Nguyền Hồi Ảnh…”
Chiếc gương nứt toạc, hút họ vào bên trong – nơi ký ức của những đứa trẻ bị hiến tế đang bị lưu trữ để tái tạo lại.
4. Tầng ngục thứ 14: Cấm Địa Phản Ảnh
Bên trong gương là Tầng Ngục 14, nơi chỉ tồn tại ký ức đau đớn của những linh hồn bị nhốt trước khi tan biến. Họ không còn nhớ tên, chỉ nhớ nỗi sợ cuối cùng khi chết.
Khả Du phải vượt qua 33 "cảnh chết" của những đứa trẻ bị tế – mỗi cảnh được tái hiện chi tiết đến ghê rợn: tiếng xương gãy, mùi cháy khét, tiếng gọi mẹ tuyệt vọng…
Cô gần như mất trí. Nhưng Minh Quân đứng giữa trận đồ máu, gào lên:
“Nếu phải đi qua tất cả cái chết để cứu cô… tôi sẽ chết thay từng lần một!”
Anh tự đốt cơ thể mình để phá gương phản ảnh, và kích hoạt một lối thoát duy nhất: gọi tên thật của Khả Du – điều chưa ai dám làm.
5. Tên thật của Khả Du: Diễm Thiên La – Một trong 6 Trụ Ngôn của Lục Đạo
Tên cô từng được viết trong Sổ Sinh Tử bằng mực vàng, chỉ xuất hiện một lần vào thời nhà Trần. Khi Minh Quân gọi tên ấy, cả Tầng Ngục 14 vỡ ra như mặt gương rạn, và họ bị hút lên tầng cao hơn: Phủ Huyết Chuyển Sinh.
Nhưng một linh hồn trong gương đã bám theo – và không ai hay biết – một hồn phản ảnh đã chiếm lấy xác Hạo ở thời hiện tại.
Kết chương, Khả Du ngã vào vòng tay Minh Quân – lần đầu tiên hai linh thể tương khắc không bài xích nhau, đồng nghĩa: có một lực lượng lớn hơn đang điều khiển cả hai để đến gần Lục Đạo Trung Tâm.