Chương 25: Hành Trình Tiến Về Vô Tận

1. Cánh Cửa Mở Ra

Minh Quân cảm nhận sự chuyển động mạnh mẽ trong không gian. Một ánh sáng rực rỡ chiếu sáng từ cánh cửa mà anh vừa mở, giống như một làn sóng thời gian không thể kiểm soát. Anh đứng đó, không thể quay lại, không thể dừng lại. Mọi thứ xung quanh anh dường như biến mất, chỉ còn lại bóng tối tuyệt đối và những tiếng thì thầm không thể nghe rõ.

Ngay khi Minh Quân bước qua ngưỡng cửa, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn thân. Mọi thứ không còn là thực tế, mọi thứ đều mang hơi thở của những địa ngục sâu thẳm, và dường như thời gian ngừng trôi. Anh không biết mình đang ở đâu, nhưng một điều là chắc chắn: anh không thể quay lại.

Từ phía xa, một bóng người vật vờ xuất hiện. Minh Quân nhận ra đó là Khả Du, nhưng lần này, cô không còn là người anh từng biết. Linh hồn cô đã bị hòa nhập với thế lực khác, không còn là một cô gái dịu dàng mà là một sinh vật đầy bóng tối, như thể cô đã mất đi chính bản thể.

“Minh Quân, ngươi đã đến,” giọng nói của Khả Du vang lên trong không gian, nhưng không phải là giọng của cô trước kia. Nó trầm và mê hoặc.

“Em… em không phải là cô ấy, đúng không?” Minh Quân nói, đôi mắt anh nheo lại, một cảm giác khó chịu len lỏi trong tâm trí. “Khả Du, em đã bị họ thao túng.”

Khả Du cười nhẹ, nhưng nụ cười đó không còn mang tính nhân văn nữa. “Ngươi đã sai rồi. Ta đã trở thành một phần của vũ trụ vĩnh cửu, nơi không có sự sống, không có cái chết.”

2. Đối Mặt Với Bóng Tối

Khi Khả Du nói xong, Minh Quân cảm nhận được sức mạnh ma quái đang bao trùm xung quanh. Cảm giác hư vô ngập tràn. Những hình bóng ma quái, những bóng dáng quái vật cổ xưa như Cương Thi và Ác Quái, tất cả đều xuất hiện, quay quanh anh. Những sinh vật này đều là sản phẩm của một thế giới khác, nơi cái chết không có lối thoát.

Một con Cương Thi khổng lồ, với hình dạng gớm ghiếc, bước ra từ bóng tối, đôi mắt nó phát ra một hơi lạnh tỏa ra như tuyết vĩnh cửu. Miệng của nó mở ra, tiếng rít sắc lạnh vang lên, “Chúng ta là những linh hồn đã bị bỏ quên. Các ngươi là những kẻ bị chọn để tiến vào vòng lặp.”

Minh Quân cảm nhận được một sự tê dại trong cơ thể, nhưng anh không để mình sợ hãi. Anh rút thanh kiếm Chân Thiên từ hông, cảm nhận một lực lượng siêu nhiên dâng trào trong cơ thể. Một ngọn lửa vĩnh cửu bùng lên, bao phủ lấy kiếm, khiến không gian xung quanh như bị xé nát.

“Chúng ta là những kẻ không thể chết, chỉ có thể sống trong bóng tối này mãi mãi,” sinh vật đó cười, đôi mắt đỏ rực như những đốm lửa.

3. Cuộc Chiến Với Bóng Ma

Minh Quân nắm chặt thanh kiếm, một tia sáng lóe lên khi anh lao vào. Những quái vật bắt đầu xông đến, như những cơn sóng dâng trào. Nhưng Minh Quân không hề do dự. Những cú chém của anh như xé nát không gian, mỗi nhát kiếm đều chứa đựng năng lượng siêu nhiên từ một thế giới mà chỉ những ai đi qua vực thẳm sinh tử mới có thể chạm tới.

“Khả Du!” Minh Quân hét lên, “Em không phải là thế này. Anh sẽ cứu em!”

Khả Du đứng đó, im lặng. Nhưng đôi mắt cô bắt đầu thay đổi, ánh sáng từ vũ trụ đã dần nhạt đi, và chỉ còn lại một chút nhân tính đang cố gắng vươn ra. Cô lặng lẽ nhìn Minh Quân, như thể đang chiến đấu với bản thân.

“Minh Quân… Anh đã không từ bỏ em…” giọng nói của Khả Du nhẹ nhàng, như một lời cầu cứu.

Minh Quân dừng lại, ánh mắt anh không còn là sự giận dữ mà là sự tình cảm và kiên quyết. “Em không phải là quái vật, Khả Du. Em là người anh yêu.”

Nhưng trước khi Minh Quân có thể làm gì, một làn sóng đen tối bao phủ quanh Khả Du, khiến cô trở nên lạnh lẽo và xa lạ. Những linh hồn bị giam cầm bắt đầu quây quanh, gào thét và tạo ra một tiếng động đáng sợ.

Minh Quân không thể lùi bước. Anh tiến lên, chiến đấu với tất cả những gì mình có. Nhưng rồi, từ trong bóng tối, một bóng ma khổng lồ xuất hiện, với đôi mắt đỏ ngầu và một cơ thể như vách đá, đè nặng lên tất cả.

“Minh Quân, ngươi không thể thoát ra. Ngươi sẽ là một phần của chúng ta, mãi mãi.” Giọng của sinh vật ấy vang lên, đe dọa như một lời kết thúc.

4. Đối Mặt Với Sự Thật

Minh Quân không có thời gian để suy nghĩ, và đột nhiên, anh cảm thấy một sức mạnh lớn lao chảy vào cơ thể, một sức mạnh mà thế giới này không thể kiểm soát. Cái giới hạn cuối cùng đã bị phá vỡ, và Minh Quân nhận ra rằng vũ trụ này không có gì là vĩnh cửu. Thực tại và giả tưởng không còn phân biệt được nữa.

Ánh sáng từ thanh kiếm Chân Thiên rực sáng, một lần nữa anh vung lên, đối mặt với bóng tối vô tận.