Hắn nhặt được một đứa trẻ

Hắn tên là Tâm.

Một gã đàn ông ngoài ba mươi, khờ khạo và lười biếng. Hắn chẳng có nghề nghiệp, chẳng thiết tha học hành hay làm gì để tiến thân. Mỗi ngày chỉ nằm ườn trong căn hộ tồi tàn của khu chung cư cũ kỹ, hết tiền là lại tìm cách xoay sở – theo cái cách mà người bình thường sẽ không bao giờ nghĩ đến.

Tâm từng là một tên trộm vặt. Những món đồ lặt vặt nhặt nhạnh được trong lúc rình mò các khu dân cư giúp hắn cầm cự qua ngày. Nhưng dạo gần đây, hắn phát hiện ra một "mánh" mới: những căn nhà vắng chủ – nơi chứa đầy đồ đạc, nhưng không một ai canh giữ.

Chỉ cần một chút kiên nhẫn, một chút quan sát – hắn sẽ biết ngay căn nhà nào đang bỏ trống. Không đèn vào buổi tối, rèm cửa kéo kín, cây cảnh ngoài sân héo úa. Tất cả đều là dấu hiệu của một phi vụ béo bở.

Và như thường lệ, khi túi tiền gần cạn, Tâm lại đánh hơi thấy một "cơ hội".

Một căn nhà hai tầng nằm cuối con phố nhỏ. Vài ngày trước, hắn còn thấy cặp vợ chồng ở đó đi làm sớm tối, nhà luôn sáng đèn, rèm cửa mở toang. Vậy mà giờ đây, ngôi nhà bỗng tối om suốt mấy đêm liền. Không tiếng động. Không ánh sáng. Những chậu cây ở hiên nhà đã rũ rượi như bị bỏ quên.

Một đêm trăng mờ, Tâm lên đường.

Hắn rón rén luồn lách qua vườn sau, men theo bóng tối đến gần hàng rào, rồi trèo vào sân sau một cách nhẹ nhàng.

Cửa sau – như hắn đã hi vọng – không khóa.

Cạch.

Cánh cửa mở ra kêu một tiếng khô khốc, vang vọng giữa không gian tĩnh lặng – vang đến lạ, như thể trong nhà không có không khí, chỉ có khoảng trống.

Căn bếp hiện ra trong ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài rọi vào – lạnh lẽo và lặng như tờ. Những dụng cụ nhà bếp xếp gọn, sạch sẽ một cách... bất thường. Không một hạt bụi, không vết dầu, như thể có ai đó vừa lau chùi... rồi bỏ đi mãi mãi.

Tâm bắt đầu lục lọi. Hắn tìm thấy vài món đồ điện tử, ít vật dụng sáng bóng, thậm chí cả vài chai rượu đắt tiền.

Hắn khệ nệ mang ra ngoài sân, giấu sau đống bụi cây.

Rồi quay lại.

Trong đầu hắn bắt đầu hiện lên những toan tính. Hắn sẽ bán được ngần này, chắc cũng đủ ăn vài tuần. Có khi còn đủ trả tiền nhà... nhưng đúng lúc ấy—

Uỵch... uỵch...

Một âm thanh khẽ khàng vang lên từ trên tầng. Như tiếng chân người, nặng nề, kéo lê từng bước – chậm và mỏi mệt như từ một thế giới khác rơi xuống.

Tâm cứng người.

Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.

Đây không phải lần đầu hắn làm chuyện này. Nhưng cũng chưa từng lần nào... hắn nghe thấy tiếng động trong mấy căn nhà "vắng chủ".

Hắn nhìn quanh, vơ vội một cây gậy đặt gần tủ bếp, bàn tay run nhẹ.

Không khí trong nhà như đặc quánh lại. Bóng tối giờ dường như dày hơn, ngấm cả vào da thịt.

Tâm rón rén bước từng bước lên cầu thang.

Mỗi bậc thang dưới chân hắn như vang lên tiếng gỗ rên rỉ – không phải vì trọng lượng, mà như phản ứng... vì sợ.

Hắn căng mắt nhìn xung quanh, từng hơi thở cũng cố nén lại.

Tầng hai im lặng. Nhưng không phải kiểu im lặng bình thường – mà là kiểu yên lặng đến mức nghe được cả tiếng tim mình, từng nhịp dội lại trong hộp sọ.

Hắn mở từng cánh cửa – phòng ngủ, phòng chứa đồ, nhà vệ sinh.

Tất cả đều tối và trống rỗng. Nhưng có điều gì đó sai.

Mỗi phòng đều có một tấm gương cũ dựng ở góc – mờ đục như phủ bụi thời gian.

Và lạ thay, mỗi lần hắn lướt qua, bóng hắn trong gương chậm hơn một nhịp, hoặc quay đầu khi hắn chưa kịp quay.

Tâm nhíu mày. Hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó rất sai, nhưng vẫn cố lờ đi, bước tiếp.

Cạch.

Một âm thanh khác vang lên – từ căn phòng cuối hành lang.

Cánh cửa hơi khép. Khe hở nhỏ tối om như cái miệng đang chực nuốt chửng kẻ tò mò.

Hắn nuốt nước bọt. Tay siết chặt cây gậy.

Một giây chần chừ.

Rồi hắn khẽ vặn nắm cửa—

Rầm!

Hắn đẩy mạnh cửa.

Phòng trống. Không người.

Chỉ có chiếc tủ quần áo to nằm sát tường.

Một vệt trầy lạ lẫm hiện rõ trên sàn gỗ trước cửa tủ – như có ai đó vừa mới bò ra, hoặc bị lôi vào.

Tâm đứng yên một lúc. Rồi chầm chậm bước tới. Trong gương treo trên vách, bóng hắn vẫn chưa... di chuyển theo.

Hắn bước tới, run tay mở ra—

Bên trong là một cô bé.

Một đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi, quần áo nhăn nhúm, mái tóc rối bù, ngồi thu mình trong góc. Đầu gục xuống, tay ôm lấy đầu gối.

Khi thấy có người, cô bé ngẩng lên – khuôn mặt bẩn thỉu, xanh xao... nhưng đôi mắt lại sáng rỡ kỳ lạ.

"Chú tìm thấy cháu rồi!"

Giọng cô bé reo lên như gặp người thân lâu ngày.

Tâm sững người. Tim hắn như ngừng đập một nhịp.

Một cô bé? Ở trong căn nhà vắng chủ?

Hắn chưa từng thấy đứa trẻ nào trong khu này. Người lớn thì có, nhưng trẻ con... hoàn toàn không.

Cô bé chạy lại, ôm chặt lấy chân hắn.

"Cháu đói... chú có đồ ăn không?"

Hắn chưa biết phải làm gì. Lương tâm bị đánh thức, hay ít nhất là một chút cảm giác có lỗi.

Hắn xoa đầu cô bé, cố gắng mỉm cười dịu dàng:

"Chú sẽ đi lấy đồ ăn. Con đợi chú một chút nhé."

Cô bé gật đầu. Hắn bước nhanh ra khỏi phòng.

Nhưng thay vì đi lấy đồ ăn... hắn gom hết những thứ giá trị lại, nhét vào chiếc túi rồi rời khỏi ngôi nhà. Trong đầu hắn chỉ nghĩ đến rắc rối. Đã khổ vì bản thân, hắn không muốn rước thêm đứa trẻ nào.

Tối đó, về đến nhà, hắn vứt túi đồ xuống sàn, ngả người ra sàn nhà bừa bộn.

Nhưng hắn không thể chợp mắt.

Hình ảnh cô bé vẫn hiện lên trong đầu hắn – ánh mắt sáng rỡ trong bóng tối, giọng nói vui mừng kỳ lạ, cái ôm run rẩy trên chân hắn.

Tâm cảm thấy lồng ngực nhức nhối.

Lý trí bảo hắn: "Mày đã thoát rồi."

Nhưng điều gì đó trong hắn... không buông tha.

Một tiếng thở dài bật ra, rồi hắn bật dậy, chộp lấy áo khoác và lao ra khỏi nhà.

Hắn lại quay về căn nhà.

Trèo rào, mở cửa, chạy thẳng lên tầng.

Căn phòng cuối hành lang vẫn yên tĩnh như cũ.

Hắn đẩy cửa—

Cô bé vẫn ngồi ở đó, thu mình như cũ. Vừa thấy hắn, cô bé chạy lại ôm chân hắn lần nữa.

"Chú tìm được đồ ăn chưa?"

Tâm cúi xuống, xoa đầu cô bé.

"Chú xin lỗi. Trong nhà hết đồ ăn rồi. Cháu đi với chú nhé. Ở nhà chú... chú còn đồ ăn."

Cô bé gật đầu.

Và giữa đêm, một kẻ cô độc và một đứa trẻ dắt tay nhau rời khỏi căn nhà hoang lạnh.

Căn hộ cũ kỹ đón thêm một "vị khách". Tâm để cô bé ngồi giữa sàn nhà chật chội, lục tủ lạnh, hộc tủ – chẳng còn gì ăn được.

Hắn ngồi xuống bên cạnh cô bé.

"Nhà chú hết đồ ăn rồi. Hay cháu ngủ một chút đi, sáng mai chú cháu mình cùng đi ăn nhé?"

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.

Tâm dọn cho cô bé một chỗ nằm. Hắn nhìn gương mặt nhỏ bé ấy dần chìm vào giấc ngủ, rồi chính hắn cũng thiếp đi, lòng nhẹ tênh... lần đầu tiên sau bao năm trộm cắp.

Sáng hôm sau, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ hắt vào căn phòng bụi bặm. Tâm thức dậy với tấm lưng đau nhức và cái bụng réo vang. Cô bé vẫn ngủ say, co ro như một chú mèo nhỏ trong chăn mỏng. Hắn thở dài, đứng dậy, lục túi áo – còn vài tờ tiền nhàu nát, đủ để ăn sáng tạm bợ.

Hắn dẫn cô bé đi bộ xuống phố. Quán ăn lề đường bốc mùi thơm nức. Hắn gọi một tô hủ tiếu lớn, một phần nhỏ cho cô bé. Lúc tô hủ tiếu được đặt xuống, mắt cô bé sáng rỡ như lần đầu được thấy phép màu. Cô bé cầm đũa vụng về, ăn chậm rãi từng sợi một, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tâm, nhoẻn miệng cười.

"Ngon không?" – Tâm hỏi, giọng vẫn còn cộc cằn theo thói quen.

Cô bé gật đầu liên tục, má phồng lên như sóc.

Nhưng lạ thay, khi gần hết tô, cô bé đặt đũa xuống. Hắn chau mày: "Sao không ăn nữa?"

"Cháu muốn để dành cho chú..." – cô bé đáp khẽ, mắt cụp xuống.

Tâm chết lặng. Hắn chưa từng nghĩ có ai... nhường phần cho mình.

Ăn xong, họ đi bộ về. Trên đường, ngang qua công viên nhỏ, cô bé kéo tay áo hắn:

"Chú ơi... mình vào chơi một chút được không?"

Tâm định từ chối – trong đầu còn đầy tính toán: tiền không còn nhiều, hôm nay phải đi xem còn căn nhà nào "hứa hẹn". Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt van nài ấy, hắn chỉ khẽ gật đầu.

Cô bé lao vào bãi cỏ, chạy nhảy, trèo lên cầu tuột, nhún nhảy trên bập bênh. Tiếng cười giòn tan vang lên giữa buổi sáng yên ắng. Tâm ngồi trên ghế đá, khoanh tay, nhìn theo. Hắn không cười, nhưng trong lòng... thấy lạ lẫm. Một cảm giác dịu dàng, ấm áp, len lỏi như ánh nắng đầu đông.

Một lúc sau, khi cô bé đã thấm mệt, hai người rảo bước về nhà. Đến đoạn vắng người, cô bé nắm chặt tay hắn, nhỏ giọng hỏi:

"Chú Tâm... sao chú lại đến nhà cháu hôm đó?"

Tâm khựng lại. Hắn im lặng. Cô bé nhìn lên, ánh mắt sáng trong như muốn kể một bí mật.

"Ba mẹ ruột bỏ cháu từ khi cháu còn bé xíu. Có hai người kia... họ nhận nuôi cháu. Lúc đầu vui lắm... họ mua đồ chơi, dẫn cháu đi chơi... nhưng chỉ được vài tuần."

Giọng cô bé lạc đi.

"Một hôm, họ bảo cháu ở nhà, nói 'có gì thì trốn vào trong tủ, đừng ra ngoài'. Họ để lại chút đồ ăn trong tủ lạnh... rồi đi mãi không về nữa. Cháu ở đó... đợi họ..."

Cô bé cúi đầu, nước mắt lăn dài.

"Lúc đầu cháu khóc, rồi đói, rồi ngủ... Mỗi ngày trôi qua cháu chỉ mong có ai đến tìm... Rồi chú đến. Chú là người đầu tiên mở cửa tủ ra."

Hắn nghẹn lời.

"Chú đừng bỏ cháu nữa... được không?"

Tâm siết chặt bàn tay nhỏ bé. Tim hắn như bị ai bóp chặt. Từ một kẻ từng lạnh lùng quay lưng bỏ đi... giờ lại thấy chính mình chẳng khác gì thằng khốn. Hắn nhìn gương mặt nhỏ ấy – lấm lem, gầy guộc, nhưng ánh mắt chứa cả một thế giới đang chực vỡ vụn.

Hắn cúi xuống, nói khẽ:

"Chú... sẽ không bỏ cháu đâu. Chú hứa."

Lời hứa bật ra nhẹ tênh... nhưng nặng nề hơn bất cứ món nợ nào hắn từng gánh. Không còn là thương hại, không còn là nghĩa vụ. Hắn không còn cô đơn nữa. Có cái gì đó... đã thay đổi trong hắn.

Lúc ấy, Tâm không biết rõ điều gì đang xảy ra trong mình. Chỉ biết khi cô bé cười, hắn cũng thấy ấm lòng. Khi cô bé sợ hãi, hắn muốn dang tay bảo vệ. Hắn – một gã đàn ông từng chẳng có mục tiêu gì ngoài sinh tồn – giờ thấy mình... đang sống vì một ai đó.

Những ngày sau đó, căn hộ tồi tàn lần đầu tiên vang lên tiếng cười.

Tâm dắt cô bé đi khắp nơi – siêu thị, bể bơi, công viên, khu trò chơi... nơi nào cũng đầy ắp tiếng nói lanh lảnh của con nít và ánh mắt lấp lánh niềm vui. Đống đồ ăn cắp hôm trước, hắn bán được một khoản không nhỏ, đủ để "đổi gió" cho cả hai người trong vài ngày. Hắn mua cho cô bé một chiếc váy hoa, vài món đồ chơi nhỏ, và không quên tự thưởng cho mình vài lon bia.

Lần đầu tiên trong đời, Tâm thấy bản thân... sống.

Không phải tồn tại như một bóng ma giữa thành phố ồn ào, mà thật sự sống – với trách nhiệm, với cảm xúc, và cả nỗi sợ.

Bởi vì hắn biết, những ngày như thế... không kéo dài mãi.

Và quả nhiên, đến một buổi trưa, bà chủ nhà xuất hiện.

Cánh cửa vừa hé, Tâm đã cuống cuồng giấu cô bé sau rèm cửa. Nhưng giọng nói lanh lảnh của con bé khi nghe tiếng gõ cửa đã khiến bà ta nhướng mày.

"Cái gì vậy? Trong nhà có trẻ con hả Tâm?"

"Không... không có," hắn chối, giọng lắp bắp.

Bà ta đẩy cửa bước vào, đảo mắt một vòng rồi bắt gặp ánh mắt to tròn của cô bé đang lấp ló sau rèm.

"Trời đất! Mày bắt cóc con ai hả?!"

"Không! Không phải! Cháu nó... lang thang ngoài đường. Tôi... tôi chỉ định giúp thôi..."

Bà ta trừng mắt. Gằn giọng. Thậm chí móc điện thoại ra định gọi cảnh sát.

Cô bé hoảng sợ lao đến ôm chặt lấy chân Tâm, nước mắt rưng rưng:

"Chú là người cứu cháu... chú không bắt cháu đâu..."

Bà chủ nhà đứng khựng lại.

Sự thật lộ rõ trong cái ôm run rẩy đó.

Bà ta thở dài, cất điện thoại.

"Thằng này... Mày nuôi con người ta như vậy rồi giờ sao? Tiền nhà còn nợ mấy tháng, giờ thêm một miệng ăn. Tính sao?"

Tâm cúi đầu, không nói gì.

Vài tuần sau đó là chuỗi ngày khốn khó.

Tiền cạn dần. Những phi vụ sau không trót lọt, có lần còn suýt bị bắt. Đêm về, hắn nhìn cô bé ngủ mà lòng trĩu nặng. Có điều gì đó âm ỉ trong ngực – một thứ cảm xúc lạ lẫm, vừa day dứt vừa thôi thúc.

Hắn bắt đầu đi xin việc.

Hồ sơ trống trơn, gương mặt mệt mỏi, thái độ lóng ngóng – không nơi nào nhận.

May thay, có một xưởng lắp ráp mô tô ở ngoại ô, chủ xưởng là người từng quen cha hắn thời còn sống. Nhờ chút "quá khứ vàng son" ấy, Tâm được nhận làm công nhân lắp ráp.

Công việc vất vả. Hắn phải thức dậy từ sáng sớm, bắt xe buýt hàng giờ, về nhà mệt lả. Nhưng điều khiến hắn lo nhất... là cô bé.

Ở nhà một mình, cô bé buồn thiu.

Không khóc, không mè nheo, chỉ im lặng một cách... kỳ lạ.

Suốt ngày chỉ vẽ linh tinh hoặc nghịch phá vài món đồ cũ – nhưng lúc hắn về, mọi thứ lại được xếp ngay ngắn. Như thể con bé sợ bị trách mắng. Hoặc sợ... một điều gì khác.

Tâm bắt đầu để ý thấy một thói quen kỳ lạ:

Con bé luôn xếp đồ chơi thành hàng – ngay ngắn tuyệt đối. Từ những chiếc nắp chai đến mấy cái thìa nhựa. Thứ nào cũng phải thẳng thớm, đúng vị trí.

Lệch một chút thôi, nó sẽ gỡ ra, làm lại, lặng lẽ, như đang thực hiện một nghi lễ.

Đôi khi buổi tối, hắn thấy cô bé lặng lẽ đi quanh nhà, kiểm tra từng cánh cửa sổ, cửa tủ, khe rèm... rồi nhìn thật lâu vào bóng tối bên trong như thể chờ đợi điều gì đó chuyển động.

Một lần, Tâm đi làm về, thấy bếp bẩn, đồ ăn đổ vung vãi trên sàn.

Mệt mỏi và cáu bẳn, hắn gắt:

"Trời đất, làm cái gì vậy hả?!"

Chỉ vừa dứt câu, hắn thấy con bé run lên bần bật, mặt trắng bệch.

Nó lùi nhanh về góc phòng, ôm đầu, miệng lắp bắp trong tuyệt vọng:

"Cháu xin lỗi... cháu không làm vỡ... cháu không làm vỡ mà..."

Tâm chết lặng.

Hắn ngồi thụp xuống, vòng tay ôm lấy đứa bé đang co rúm lại như một con chim non bị quất roi.

"Không sao đâu... không sao mà..." – hắn thì thầm, vừa vỗ nhẹ lưng con bé, vừa siết chặt hai tay lại để không run.

Đêm hôm đó, Tâm không ngủ được.

Cô bé cũng không – nó nằm kế hắn, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, bàn tay nhỏ nắm chặt tay hắn không buông.

Như sợ nếu buông ra... hắn sẽ biến mất.

Một ngày nọ, Tâm tìm thấy một xấp giấy vẽ dưới gối con bé. Hắn tò mò mở ra xem.

Những bức tranh nguệch ngoạc nhưng đầy cảm xúc – nào là công viên, siêu thị, khu trò chơi đông người.

Ở giữa mỗi bức luôn có hai nhân vật: một người lớn và một đứa trẻ. Là hắn và con bé.

Tâm mỉm cười – đến cả nét vẽ cũng gợi được sự gắn bó. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, hắn nhận ra... điều gì đó không ổn.

Ở mỗi bức tranh, phía sau – nơi góc cây, gốc cột đèn, hay bên mép khung cửa – luôn có một bóng người.

Một người đàn ông cao lớn, nét mặt mờ nhòe, đôi mắt sâu hoắm, đứng lặng im, như đang dõi theo.

Tâm chau mày, chỉ vào bóng đen đó:

"Cái này là ai?"

Cô bé ngẩng lên, đáp nhỏ như sợ làm phiền ai:

"Anh hai..."

"Anh hai?"

"Anh hay đứng ở xa, nhìn cháu... từ xa lắm..."

Tâm lặng đi một lúc. Hắn nhìn đứa trẻ, rồi nhìn lại tranh.

Chẳng biết anh cô bé còn sống hay đã mất – nhưng có lẽ... trong lòng con bé, người ấy vẫn luôn dõi theo.

Hắn gật đầu, xoa đầu con bé:

"Cháu vẽ đẹp lắm. Rất đẹp."

Tâm gấp tập tranh lại, đặt cẩn thận vào ngăn kéo.

Từ ngày nhặt được con bé, hắn cứ loay hoay trong một vòng lặp: kiếm ăn, giữ bí mật, và cố gắng... đừng để bản thân làm gì sai trái nữa.

Nhưng rồi, những bức tranh đó – những hình ảnh ngây ngô về một cuộc sống bình thường, với công viên, siêu thị, nụ cười và đôi bàn tay nắm chặt – khiến hắn ngồi thừ ra thật lâu.

Con bé không chỉ sống. Nó đang mơ.

Mơ một thứ gì đó đẹp hơn, dài lâu hơn, và an toàn hơn.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng còn chưa xuyên qua hết khung cửa sổ ọp ẹp, Tâm dậy sớm.

Nhìn cô bé vẫn còn ngủ vùi trên chiếc nệm mỏng, co ro ôm con gấu bông cũ hắn lượm được từ thùng rác mấy hôm trước, Tâm bỗng thấy tim mình thắt lại.

Cô bé không nên sống như thế này.

Không thể cứ quanh quẩn trong căn nhà, chơi với bóng tối và nỗi sợ. Không thể tiếp tục sống lặng lẽ, như chưa từng tồn tại.

Và rồi, hắn quyết định: phải cho con bé đi học.

Hắn hỏi thử: "Cháu mấy tuổi rồi?"

"Dạ... bốn."

Hắn nhíu mày. Với vóc dáng đó, con bé chắc phải gần sáu. Nhưng thôi, hắn cũng chẳng để tâm làm gì.

"Cháu tên gì?"

Cô bé lặng đi một lúc, rồi lí nhí lắc đầu.

"Cháu... không nhớ."

Tâm chết lặng.

Một đứa trẻ không nhớ nổi tên mình.

Câu trả lời đó – tưởng chỉ là một chi tiết vụn vặt – lại khiến ngực hắn như có gì nặng trĩu đè lên. Hắn không hỏi nữa, chỉ quay đi, chống tay lên trán một lúc rất lâu.

Cuối cùng, hắn quay lại, nhìn con bé:

"Vậy... cháu sẽ là Lương Bình An. Ta là Tâm – Lương Bình Tâm. Tâm – An, nghe cũng ổn ha?"

Cô bé tròn mắt. Rồi như chợt vỡ òa, miệng cười toét, hai bàn tay siết chặt vào nhau.

"Chú đặt tên cho cháu hả? Vậy là... chú nhận nuôi cháu hả? Chú là cha cháu hả?"

Tâm đứng sững.

Một nhịp tim trượt khỏi lồng ngực.

Đã bao lâu rồi... hắn không nghe ai gọi mình là "cha"? À không... chưa bao giờ có ai cả.

Cái từ đó – tưởng chừng chỉ là một tiếng gọi – bỗng làm hắn chới với, như vừa lỡ tay mở ra cánh cửa mà hắn không dám nhìn vào.

Hắn bật cười, xoa đầu con bé.

"Đừng gọi ta là cha. Cứ gọi là chú đi. Ta quen vậy rồi."

"Dạ... chú Tâm..." – cô bé nói, giọng nhỏ nhưng hân hoan như thể vừa được ai tặng một món quà quý giá.

Và Tâm... lần đầu trong đời, thấy lòng mình mềm đi vì một điều giản dị đến thế.

Sau đó, hắn tìm được một trường mẫu giáo gần khu công nhân – nơi không đòi hỏi quá nhiều giấy tờ. Để hợp thức hóa, Tâm nhờ một gã quen cũ làm giấy khai sinh giả, ghi tên con bé là Lương Bình An – sinh ngày, quê quán, tất cả đều là... bịa.

Họ vượt qua vòng chất vấn của trường mẫu giáo.

Cô bé giờ đã có tên, có "người giám hộ", có cả một bộ hồ sơ mới được viết nên bằng... một lời hứa ngầm giữa hai kẻ lạc loài: chú sẽ chăm sóc cháu, cháu sẽ ngoan.

Cô bé đi học.

Nhưng đi học lại là một chuyện khác.

Áo váy rách rưới, đầu tóc rối bù... cô bé bị các bạn xa lánh.

Tâm đón con bé vào buổi chiều đầu tiên, thấy ánh mắt nó cụp xuống, bước chân lê thê như thể vừa đi qua một cơn mưa buốt giá.

Cô giáo phải gặp riêng Tâm, giọng nhẹ nhưng thẳng thắn:

"Anh nên chăm chút cho bé hơn một chút... dù sao cũng là môi trường mới, các bé khác chưa quen đâu..."

Tâm chỉ biết gãi đầu. Lần đầu hắn thực sự... ngại.

Cô giáo – một người phụ nữ trẻ, dịu dàng – không trách mắng, mà nhẹ nhàng giúp đỡ. Họ cùng đi mua đồ sau khi Tâm dành dụm được chút tiền. Cô giáo chỉ hắn cách buộc tóc, cách giặt đồ trẻ con, thậm chí cách kể chuyện trước khi ngủ.

Những điều nhỏ nhặt – nhưng khiến căn nhà bỗng ấm hơn.

Từ đó, cô bé đi học trong bộ váy mới, tóc buộc gọn gàng. Gương mặt nhỏ lúc nào cũng tươi cười – nụ cười thật sự, chứ không phải kiểu gượng gạo như những ngày đầu.

Và Tâm, lần đầu thấy mình được... ai đó tin tưởng.

Không chỉ cô bé, mà cả người phụ nữ ấy – cô giáo – cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khác. Không phải nghi ngờ. Không phải thương hại. Mà như thể... hắn có thể trở thành một người tử tế.

Cuộc sống của hai chú cháu dần bước vào một nhịp điệu ổn định đến lạ. Mỗi sáng, Tâm thức dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô bé, rồi vội vàng rời khỏi nhà đến xưởng. Cô bé – giờ đã thành "Bình An" – tung tăng tới lớp mẫu giáo gần khu công nhân. Mỗi tối, sau khi tan làm, hắn sẽ đón con bé về. Dù mệt nhoài, hắn vẫn cố gắng dành thời gian cùng cô bé ăn tối, trò chuyện, và đôi khi... chỉ để nhìn nó cười cũng đủ khiến cả một ngày nặng nề tan biến.

Cuối tuần, họ vẫn giữ thói quen cũ – cùng nhau ra công viên, mua bánh rán, thả diều, vẽ tranh phấn dưới hè phố... Những điều giản dị ấy trở thành kho báu. Có lần, Tâm bật cười khi nhận ra hắn đã quen với việc dậy sớm, dọn dẹp nhà cửa, là ủi quần áo, và thậm chí... chải tóc tết bím cho con bé.

Hắn thay đổi, từ lúc nào không hay.

Từ một kẻ sống buông thả, vô tổ chức, lúc nào cũng lầm lì cáu bẳn, hắn đã trở thành người đàn ông sống có trách nhiệm, biết lo nghĩ cho người khác. Tận sâu trong hắn, có gì đó như được chữa lành.

Một buổi chiều, bà chủ nhà ghé qua thu tiền trọ như thường lệ. Nhưng khi đứng trước căn hộ nhỏ, bà ta khựng lại. Nơi từng bừa bộn và ám mùi thuốc lá ấy giờ sạch sẽ, gọn gàng. Gã thanh niên hốc hác ngày nào giờ mặc đồng phục công nhân, cúi đầu lễ phép mở cửa.

Bà chủ tròn mắt, bật cười:

"Không nhận ra nổi đấy, Tâm à. Chắc là nhờ có "cô con gái nhỏ" bên cạnh mà trưởng thành hẳn ra rồi."

Tâm gãi đầu, cười ngượng.

"Bà cứ chọc con bé. Nó mà nghe chắc vui lắm..."

Nghe vậy, bà chủ trầm ngâm rồi nói tiếp:

"Giờ cậu có thêm người để lo, học phí, ăn uống... không dễ. Nhưng ta thấy cậu chịu khó, biết cố gắng. Từ giờ, tiền trọ chỉ cần trả một nửa thôi. Phần của con bé, coi như ta cho."

Tâm nghẹn họng, không nói nên lời. Hắn cúi đầu cảm ơn rối rít, còn bà chủ thì cười lớn, vỗ vai hắn bảo:

"Cố lên. Có khó khăn gì, cứ nói."

Từ hôm đó, bà chủ như trở thành người thân của họ. Thỉnh thoảng ghé qua mang theo túi bánh, hộp sữa, có lúc còn ngồi kể chuyện cổ tích cho cô bé nghe. Cô bé quý bà lắm, gọi là "bà ngoại nhà bên".

Ở trường, từ sau lần cô giáo chủ động chỉ cho Tâm cách chăm sóc trẻ con – từ việc buộc tóc, giặt quần áo đến kể chuyện trước khi ngủ – mối quan hệ giữa hai người dần trở nên thân thiết hơn. Hôm đó, cô đã dành cả buổi chiều cùng hắn đi mua sắm đồ dùng cho Bình An. Họ trò chuyện nhiều hơn, không còn là những câu chào hỏi xã giao, mà là những câu chuyện thật sự của người lớn đang học cách làm cha mẹ.

Vì giờ giấc làm việc thất thường, Tâm thường đến đón muộn. Cô giáo – người phụ nữ dịu dàng và kiên nhẫn – luôn ở lại đợi cùng Bình An. Mỗi chiều, họ có vài phút đứng trò chuyện trước cổng trường, dần dần, những phút ấy trở thành khoảng thời gian cả hai đều mong đợi.

Sau những buổi trò chuyện ngắn trước cổng trường, Tâm và cô giáo dần quen thuộc với sự có mặt của nhau. Thỉnh thoảng, vì trời đổ mưa hay xe buýt trễ, họ cùng nhau đưa Bình An về. Có hôm, cô giáo rủ Tâm ghé quán ăn gần trường – một quán nhỏ nhưng ấm cúng, nơi ba người ngồi ăn tối như một gia đình thật sự. Tâm không nói ra, nhưng có những khoảnh khắc, hắn thấy lòng mình dịu đi lạ thường.

Một ngày nọ, cô giáo ngỏ lời:

"Nếu có lúc nào... anh rảnh, mình có thể đi dạo một chút không? Để nói chuyện như... người lớn."

Tâm ngập ngừng, rồi gật đầu.

Họ hẹn một buổi chiều cuối tuần. Bình An được gửi lại cho bà chủ trọ – giờ đã trở thành một người thân thiết, gần như bà ngoại không chính thức của con bé.

Họ đi dọc theo con kênh cũ phía sau khu công nhân. Trời nhá nhem, gió nhẹ. Hai người bước chậm, lâu lâu lại nhìn nhau rồi bật cười vì chẳng ai biết nên bắt đầu từ đâu.

Cô giáo là người lên tiếng trước:

"Anh là người cha tốt. Em thấy điều đó mỗi ngày."

Tâm bật cười khẽ: "Tôi không phải cha nó."

"Nhưng anh đối xử với con bé... còn hơn cả một người cha."

"...Cảm ơn cô."

Một lúc sau, cô nhẹ nhàng:

"Nếu... em nói là em có cảm tình với anh thì sao?"

Tâm khựng lại. Mắt hắn nhìn xa xăm. Gió như lạnh hơn.

"Cảm ơn cô," hắn nói khẽ. "Nhưng... không được đâu. Tôi không muốn bước vào mối quan hệ nào khác. Tôi sợ... nếu mình lỡ yêu ai đó, thì sẽ vô tình... bỏ quên con bé lần nữa."

Cô giáo nhìn hắn, yên lặng.

Và rồi, lần đầu tiên, Tâm kể.

Hắn kể về đêm hôm ấy, khi hắn lẻn vào căn nhà lạ để trộm đồ. Khi nghe thấy tiếng động, lên tầng, và phát hiện ra cô bé đang bị nhốt trong tủ. Khi hắn bế con bé ra, gầy guộc, yếu ớt, miệng vẫn thì thầm một cái tên nào đó trong nước mắt.

Hắn kể cả chuyện cô bé không nhớ tên mình, chỉ lặp đi lặp lại rằng "anh hai sẽ tới đón", nhưng chẳng ai tới. Những ngày đầu, Bình An luôn kiểm tra cửa tủ trước khi đi ngủ, luôn giật mình khi nghe tiếng gõ cửa, và từng bật khóc chỉ vì Tâm lớn tiếng một lần.

"Tôi không biết ai đã làm ra chuyện đó với nó," Tâm nói, "nhưng tôi biết... nếu mình để nó một mình thêm lần nữa, nó sẽ không vượt qua nổi. Nên tôi không muốn chia sẻ trái tim này cho ai khác. Không phải vì cô không tốt. Mà vì con bé xứng đáng được yêu thương... toàn vẹn."

Cô giáo đưa tay khẽ chạm vào tay Tâm. Ánh mắt cô ướt. Nhưng không phải vì buồn — mà là vì thấu hiểu.

"Anh không cần yêu ai. Chỉ cần đừng quên yêu chính mình... để có thể yêu con bé lâu hơn, đủ đầy hơn."

Họ ngồi đó rất lâu, giữa con phố nhỏ về khuya, yên tĩnh đến độ nghe rõ tiếng gió lùa qua những nhành cây.

Từ khoảnh khắc ấy, cô giáo không còn là người ngoài cuộc nữa. Cô trở thành bạn – một người đồng hành đúng nghĩa. Không phải là mẹ, nhưng là một phần của mái nhà nhỏ ấy, từ khi có Bình An.

Từ sau cuộc trò chuyện ấy với cô giáo, cuộc sống của Tâm trở nên bình ổn và ấm áp hơn bao giờ hết. Mỗi sáng, hắn dậy sớm đi làm ở xưởng mô tô, đôi khi trò chuyện, kết bạn được với vài gã cũng từng là dân "bụi đời", nay đã yên ổn, có gia đình. Họ uống cà phê, hút thuốc và nói với hắn những điều mà trước kia hắn chưa từng nghĩ đến – cách dạy trẻ biết nói thật, cách xoa đầu khi con buồn, cách phạt khi cần mà không làm trẻ tổn thương. Tâm nghe, đôi khi chỉ cười gật đầu, nhưng tận trong tim, hắn thầm ghi nhớ.

Những ngày không đi làm, hắn đưa Bình An đi công viên, siêu thị hay các khu vui chơi như ngày xưa, chỉ khác là giờ luôn có thêm một người – cô giáo. Cô luôn nở nụ cười hiền và nhẹ nhàng trò chuyện cùng hai chú cháu, khi thì chỉ dắt tay bé An đi mua bóng bay, lúc lại mua cho cả ba ly kem để cùng ngồi dưới bóng cây thưởng thức. Hắn... đã quen với sự hiện diện ấy.

Nhưng rồi, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Trong một buổi chiều trò chuyện cùng cô giáo, khi Bình An đang ngủ lại lớp vì mệt, cô kéo nhẹ tay Tâm, khẽ nói:

"Dạo này... em thấy bé An hơi khác thường."

Tâm quay sang, lòng khẽ lắng xuống.

"Con bé đôi khi bỏ trốn khỏi lớp. Cũng không còn cười đùa với các bạn như trước. Có hôm em tìm khắp nơi, cuối cùng thấy con bé đứng... ở sát hàng rào sân sau, đang nói chuyện với một người đàn ông."

"Người đàn ông?" – Tâm sững người.

"Vâng. Một học sinh khác nói nhìn thấy. Khi em chạy ra thì không còn ai. Nhưng bé An... lại tỏ ra như chẳng có gì xảy ra."

Cô giáo nhìn Tâm, nghiêm giọng:

"Dạo gần đây... có tin một tên bắt cóc chuyên nhắm vào trẻ con vẫn chưa bị bắt. Em... em chỉ mong anh để ý kỹ hơn."

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng Tâm. Hắn gật đầu, cảm ơn rồi ra về, đầu óc quay cuồng.

Tối hôm ấy, trong lúc hai chú cháu đang ăn cơm, tivi bất ngờ chuyển sang bản tin đặc biệt:

"Đề nghị người dân cảnh giác – một nghi phạm liên quan đến đường dây buôn bán trẻ em vừa trốn thoát khỏi trại giam ở tỉnh lân cận. Đối tượng có khả năng trà trộn vào các khu dân cư..."

Tâm đánh rơi đũa.

Hắn quay sang nhìn cô bé – vẫn đang cắm cúi ăn, vẻ mặt ngây thơ.

"An này," – hắn hỏi, giọng cố giữ bình tĩnh, "Gần đây cháu có gặp... người lạ nào không?"

Bình An chớp mắt, lắc đầu:

"Không có đâu chú. Cháu ngoan mà."

Câu trả lời quá bình thản khiến Tâm lạnh người.

Hắn không nói gì thêm, nhưng trong lòng dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.

Ngày hôm sau, Tâm lại gặp cô giáo. Sau khi nghe hắn kể, cô giáo thở dài:

"Nếu thật sự có ai đó đang dụ dỗ bé, họ sẽ tìm cách khiến bé giữ im lặng. Có hỏi cũng khó... chỉ còn cách mình phải theo sát, bảo vệ bé thật kỹ."

Từ hôm đó, cả Tâm và cô giáo đều quan sát Bình An kỹ lưỡng. Lạ lùng thay – con bé không còn trốn ra ngoài nữa. Không còn đứng ở hàng rào. Mọi thứ... như chưa từng có gì xảy ra.

Cô giáo thở phào. Nhưng Tâm thì không.

Hắn luôn cảm thấy... có ai đó đang dõi theo họ.

Trên đường đi làm, về nhà, dắt con đi học, trong công viên... Hắn luôn thấy những ánh mắt lạ, bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, tiếng bước chân vào ban đêm ngay ngoài cửa phòng. Có lần, hắn rõ ràng nhìn thấy một cái bóng vụt qua khung cửa sổ bếp, nhưng khi lao ra kiểm tra, chỉ có gió và vài tờ giấy rơi.

Cô bé vẫn ổn. Vẫn ríu rít mỗi khi hắn về. Nhưng khi Tâm hỏi về những bóng người, về những tiếng động kỳ lạ... con bé chỉ mím môi, lắc đầu.

Tâm bắt đầu mất ngủ. Những đêm dài thao thức, hắn cảm giác như có hàng chục con mắt đang theo dõi từng cử động của mình. Lần nào gặp cô giáo, cô cũng nhận ra gương mặt hắn ngày càng tiều tụy, nhưng mỗi lần cô hỏi, hắn chỉ cười trừ:

"Do công việc dạo này nặng thôi..."

Một chiều cuối tuần.

Bình An nài nỉ được đi chơi.

Tâm lưỡng lự. Bất an vẫn lởn vởn trong lòng, nhưng ánh mắt con bé... sáng lên như đèn. Hắn không đành lòng từ chối.

Họ đến công viên gần nhà. Bình An chạy nhảy, chơi đùa cùng vài đứa trẻ khác. Còn Tâm, mệt lả, ngồi ở băng ghế gỗ bên ngoài, mắt nhắm nghiền... rồi ngủ thiếp đi.

Cho đến khi một cơn gió lạnh ập đến, và một trực giác như dao đâm đánh thức hắn.

Tâm bật dậy.

Lũ trẻ vẫn chơi... nhưng Bình An không còn ở đó.

Hắn lao tới.

"Bé An đâu?! Bé An đi đâu rồi?!"

Một đứa trẻ nói: "Chú của bạn ấy tới đón rồi, chú kia mặc đồ giống chú đó!"

Tim hắn như ngừng đập.

Hắn chạy như điên, hỏi khắp công viên, không ai thấy gì. Hắn lao về khu trọ. Bà chủ vừa mở cửa thì hắn lao đến, thở hổn hển:

"Bé An... mất tích rồi... bà có thấy gì không?!"

Bà sững người rồi nói như sực nhớ:

"Trời đất... nãy tôi vừa thấy một gã mặc đồ giống anh, dắt con bé lên tầng... tôi tưởng là anh..."

Tâm sầm mặt, cùng bà chủ lao tới phòng bảo vệ xem camera.

Hình ảnh phát lại – người đàn ông mặc đồ công nhân, gương mặt không rõ, dẫn Bình An lên tầng bốn. Vào căn phòng khóa kín.

Tâm siết chặt tay, mặt đỏ bừng vì giận.

Hắn lao lên tầng bốn, từng bước như muốn đạp sập cầu thang.

Ngay lúc ấy – cánh cửa phòng mở ra.

Gã đàn ông đứng đó.

Chưa kịp nói, Tâm lao đến, đấm thẳng vào mặt hắn. Gã khựng lại, lùi một bước, rút dao bấm. Ánh thép loé lên.

Tâm tránh kịp nhưng lưỡi dao vẫn xẹt qua vai. Máu túa ra, rát buốt.

Hắn gào lên, tay siết chặt, đánh thẳng vào cổ tên kia. Cả hai vật lộn, đập phá, dao văng khỏi tay. Tâm không dừng lại – hắn đấm tới tấp, đến khi tên kia gục xuống, máu mồm trào ra, bất tỉnh.

Hắn gào lên:

"Bình An!!"

Đạp tung cửa phòng.

Cô bé nằm dưới đất, bị trói, mắt nhắm nghiền.

Tâm lao đến ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé, run rẩy:

"An ơi... An ơi..."

Cô bé không nói gì, nhưng vẫn còn thở.

Cảnh sát đến.

Tên kia bị còng tay lôi đi. Là tên bắt cóc trốn trại – kẻ đã trà trộn vào khu dân cư, chờ thời cơ.

Tâm ngồi phệt xuống đất, máu từ vai nhỏ giọt lên nền gạch.

Hắn không còn sợ gì nữa.

Chỉ biết rằng, lần này... hắn đã giữ được con bé.

Và sẽ không bao giờ để mất thêm lần nào nữa.

Từ sau vụ bắt cóc, những ảo giác, những cơn mất ngủ triền miên của Tâm biến mất.

Đêm nay, hắn ngủ ngon như một đứa trẻ.

Hắn không còn giật mình vì những tiếng động lạ, không còn cảm thấy ai đang theo dõi mỗi khi ra ngoài cùng Bình An. Cuộc sống trở lại nhịp thường ngày – yên bình, giản dị. Một sự bình yên mà có lẽ cả đời trước đây hắn chưa từng biết tới.

Hắn bắt đầu cười nhiều hơn. Bắt đầu kể cho Bình An nghe những câu chuyện hồi nhỏ hắn từng mơ làm siêu anh hùng, từng thích ăn trộm mứt Tết rồi bị mẹ phát hiện. Cô bé nghe, cười khúc khích. Những tiếng cười trong veo ấy khiến hắn thấy mình... không còn là mình nữa.

Một hôm, lãnh được khoản lương khá, Tâm muốn đãi Bình An một bữa ăn thật ngon. Hắn lên kế hoạch: thịt bò xào nấm, trứng cuộn, canh rong biển – toàn những món mà con bé thích.

Hắn đón cô bé về nhà, bật đèn sáng rực, chuẩn bị nước nóng để cô bé tắm rửa sạch sẽ, rồi mở tivi cho cô bé xem hoạt hình trong lúc hắn ra ngoài mua đồ ăn.

"Đợi chú một chút thôi nha," – hắn dặn, "Chú ra chợ một lát rồi về liền."

"Dạ," – cô bé gật đầu, mắt vẫn dán vào màn hình.

Tâm rời đi, lòng nhẹ tênh.

Thế nhưng, đời vốn hiếm khi cho người ta bình yên quá lâu.

Giữa đường, hắn bị một tên cướp giật mất ví. Phải mất gần một tiếng đồng hồ đuổi theo, rồi nhờ mấy người dân giúp giữ lại, hắn mới lấy lại được. Mồ hôi nhễ nhại, tim đập thình thịch. Vẫn không quên lời hứa, hắn mua đồ ăn thật nhanh rồi vội vã về nhà.

Tối rồi.

Hành lang khu trọ vắng hoe. Cửa căn hộ hắn... hé mở.

Không đèn. Bên trong tối đen như mực.

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Tâm nhẹ nhàng đẩy cửa, tay nắm chặt túi đồ ăn. Bên trong – chỉ có tiếng động nhỏ, như có ai đó đang... lục lọi.

Hắn đặt túi xuống, rón rén bước vào. Ánh sáng mờ từ bên ngoài hắt vào đủ để thấy... Bình An.

Cô bé nằm sóng soài trên sàn nhà.

Gần đó là một con dao nhỏ, văng ra giữa vũng nước tối sẫm.

"Bình An!!" – hắn thét lên, lao tới.

Nhưng ngay khi hắn vừa chạm vào vai con bé – cô bé bật dậy.

Gương mặt trắng bệch, không cảm xúc.

Tay con bé chộp lấy con dao dưới đất – và trong khoảnh khắc đó, Tâm không kịp phản ứng.

Một nhát.

Sâu hoắm, xuyên thẳng vào bụng hắn.

Cơn đau buốt xé dọc sống lưng. Hắn lảo đảo, miệng há hốc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Từ trong tủ quần áo phía sau – một người đàn ông lao ra như quỷ nhập.

Hắn chưa kịp quay lại thì đã bị bịt miệng. Một con dao khác... đâm tới tấp vào lưng.

Cơn đau giờ chỉ là nhạt nhòa. Máu ấm trào ra, loang dần khắp người.

Tâm ngã xuống.

Trong đôi mắt mờ dần, hắn thấy... cô bé.

Cúi xuống, mắt không chớp, nhìn hắn như đang ngắm một món đồ chơi bị hỏng.

"Chú tốt lắm..." – giọng cô bé thì thầm, rất nhẹ, rất đều.

"Nhưng tụi cháu đang đói..."

Mọi thứ mờ dần. Rồi tối hẳn.

[Vài ngày sau – bản tin thời sự phát sóng lúc 19h00:]

"Lực lượng chức năng thành phố vừa phát lệnh truy nã khẩn cấp đối với hai đối tượng bị tình nghi là hung thủ trong chuỗi vụ án mất tích bí ẩn nhiều năm qua. Đáng chú ý, hai đối tượng là... anh em ruột – một bé gái vị thành niên và một người đàn ông khoảng ngoài hai mươi.

Các vụ mất tích đều xảy ra trong những gia đình từng nhận nuôi bé gái này. Tất cả đều không để lại dấu vết – cho tới hôm nay.

Nạn nhân mới nhất là một người đàn ông sống tại khu nhà trọ ở quận 5. Thi thể của anh được phát hiện trong tình trạng bị phân rã và có dấu hiệu bị ăn thịt.

Theo lời kể của chủ nhà trọ và giáo viên chủ nhiệm của bé gái, cả hai anh em có thể đã lợi dụng lòng tốt của những người muốn cưu mang trẻ mồ côi, rồi từng bước dẫn dụ họ rơi vào bẫy.

Cơ quan điều tra khuyến cáo: Khi phát hiện trẻ em không nơi nương tựa, xin vui lòng thông báo với chính quyền địa phương hoặc cơ quan chức năng. Tránh tự ý đưa về nuôi mà không xác minh rõ nhân thân – để bảo đảm an toàn cho chính mình và cộng đồng..."

Vài ngày sau.

Căn hộ nơi Tâm từng sống đã bị niêm phong. Băng đỏ dán chéo qua cánh cửa như một dấu chấm hết lạnh lẽo. Cảnh sát nói họ đã thu thập đủ chứng cứ. Nhưng chẳng ai thật sự muốn biết chi tiết.

Khu trọ giờ vắng hẳn tiếng nói cười. Người ta đi ngang qua căn phòng ấy đều khựng lại nửa giây, rồi cúi đầu bước nhanh hơn. Có người thì thầm: "Tâm là người tốt mà..." – nhưng không ai trả lời.

Bà chủ nhà trọ vẫn chưa hoàn hồn.

Bà không còn ngủ được. Đôi tay vẫn run mỗi lần cầm chổi quét hành lang.

Ngày bà đẩy cửa bước vào... không ai biết bà đã hét bao nhiêu lần.

Mùi máu, mùi thịt... mùi của thứ gì đó đã bị giằng xé và nhai nát vẫn còn ám vào tóc, vào quần áo. Vào cả giấc ngủ mỗi đêm.

Đôi mắt của Tâm, lúc được tìm thấy, vẫn mở trừng.

Như thể... đến phút cuối, hắn vẫn không thể tin được mình lại chết bởi chính người mà hắn đã yêu thương nhất.

Cô bé – con bé có ánh mắt trong veo, giọng cười líu lo, từng khiến người ta nghĩ rằng tình thương có thể cứu rỗi tất cả – đã biến mất.

Cùng với "anh trai" của nó.

Như chưa từng tồn tại.

Bà chủ ngồi thừ trong căn phòng mình.

Trước mặt bà là một chiếc khăn tay cũ.

Đã cũ sờn vì lau nước mắt. Giờ lại ướt đẫm một lần nữa.

Cô giáo đến.

Ngồi kế bên, im lặng. Không một lời.

Cả hai từng nghĩ Tâm và Bình An là một điều kỳ diệu. Là một phép màu.

Hóa ra... chỉ là một khúc dạo đầu cho một bi kịch được vẽ sẵn.

Một cái bẫy hoàn hảo.

Sự tử tế của Tâm – cái cách hắn học buộc tóc, học kể chuyện, học làm một người cha – chính là bữa tiệc cuối cùng mà con bé ấy được ăn bằng sự chăm chút yêu thương...

Trước khi hóa thú.

Bà chủ mở ngăn kéo.

Lấy ra một xấp tranh cũ.

Là tranh của Bình An – mỗi lần được bà tặng bánh, con bé đều vẽ một bức. Nét vẽ trẻ con, màu sắc ngây ngô, lúc nào cũng là cảnh gia đình hạnh phúc.

Chỉ trừ bức cuối cùng.

Màu vẫn còn ướt, giấy cong nhẹ vì lem nước.

Một gia đình ba người đi siêu thị.

Một người đàn ông, một cô bé nhỏ, và một người phụ nữ tóc dài – đứng bên cạnh, mỉm cười.

Là cô giáo.

Nhưng ở góc dưới – vẽ bằng nét chì đen dằn vặt, ngoằn ngoèo như tay run:

Một người không có đầu.

Máu đen sì chảy dài, loang tràn ra mép giấy.

Chiếc đầu bị cắt rời, văng khỏi khung tranh, nằm lăn lóc ở góc tờ giấy như thể bị vứt bỏ.

Ngay bên dưới – dòng chữ nguệch ngoạc, viết bằng mực đỏ sẫm, lem nhem như vừa viết vội bằng tay ướt:

"Lần sau sẽ có thêm người chơi nữa."

Màu vẫn chưa khô.

Như thể... con bé vừa mới rời đi.

Bên ngoài, trời bắt đầu mưa.

Từng giọt đập vào cửa sổ như tiếng gõ khe khẽ – đều đặn, lạnh buốt.

Ở đâu đó...

Trong một góc phố khác, một công viên khác, hay giữa dòng người tấp nập...

Một cô bé lạc đường xuất hiện.

Với ánh mắt ngơ ngác, đôi tay run run... và một nụ cười rất ngoan.

Rồi cuộc săn... lại tiếp diễn.