- Câu chuyện bắt đầu khi lacy cờ nhặt được một cuốn sổ tay cũ trong căn nhà hoang ở cuối phố . Trong đó là những dòng nhật kí đầy cảm xúc của một chàng trai lạ, - người từng sống ở đó trước khi biến mất những trang viết bất ngờ kéo lacy vào 1 hành trình khám phá - không chỉ về người con trai bí ẩn mà còn về bản thân mình
- Ngay giây phút tôi cầm lên được cuốn sổ tay này thì 1 luồng gió thở mạnh đã thoáng qua người của tôi, vì thế tôi đã cảm thấy lạnh và chạy về nhà ngay lúc đó . Tôi lẩm bẩm sinh 'sao nay lạnh thế nhỉ, hay tại trời sắp vào đông' trên con đường về nhà nhìn những bức bức tường nhỏ cao vút, phía cuối đường kia lại có căn nhà hoang khiến tim cô đập nhịp cô tự hỏi ' sao lại có căn nhà hoang ở đây nhỉ! '
- Khi trở về nhà cô đã hỏi mẹ về căn nhà cuối ngõ nhưng mẹ cô chỉ đáp rằng:
' Chủ cũ căn nhà đấy đã lên đi lâu lắm rồi ' sau khi nghe mẹ nói thế tôi cũng không suy nghĩ gì thêm.
Đến tối khi tôi chìm vào giấc ngủ thì có 1 tiếng nói vang vọng từ xa:
-' ngươi có phải là người đã nhặt được cuốn sổ tay của ta, đúng không?'
Tôi giật mình. lúc câu nói ấy vang lên, tôi như bị đóng băng trong vài giây. Hồi tưởng lại, tôi chợt nhớ ra: thật sự có một cuốn sổ như thế...
- Tôi khẽ đáp :
' Đúng rồi... nếu anh là chủ nhân của nó thì tôi sẽ trả lại cho anh''
Từ trong màn đêm, tôi thấy một người khẽ lắc đầu. Giọng nói anh ta trầm, khàn nhẹ: "Không cần trả. Có lẽ...chúng ta có duyên rồi đấy. Cô đi theo tôi".
Tôi đứng yên, trái tim đập nhanh hơn. Là duyên thật sao? Hay chỉ là 1 trò đùa nào đó?' mặc dù nghi ngờ, tôi vẫn đi theo anh chàng từng dấu bước chân... cho đến khi tôi mở mắt ra thì đã là 6 giờ sáng chuông đồng hồ báo thức reo vì đã đến giờ đi học
Tôi tự nói chuyện một mình :
'' Ủa thế tối qua là mình đang mơ sao?. Mình đã vô thức đi theo anh chàng kia dù ko biết mặt nhưng sao mà nó chân thật quá vậy nè... , Ôi chết mất'.
Tiếng mẹ gọi thúc giục tôi ăn sáng để đi học đã kéo tôi trở về thực tại tôi vội vàng bật dậy và chuẩn bị đi học.
'Mẹ ơi con đi học đây' - vừa dứt lời tôi vừa nghĩ thầm:
'Sao tối qua... mình mơ được như thế nhỉ, ảo thật đấy..."
Một người từ xa đã gọi tên tôi:
' chờ mình với!
tôi ngoảnh lại, thì bạn sẽ học cùng tôi từ lớp mẫu giáo từ ngày xưa. Chúng tôi chơi với nhau đến bây giờ đã gần 10 năm, cô tên ấy đã là Mai Hương .
Mai hương hỏi tôi 'sao nay cậu đi sớm vậy!"
Tôi trả lời:
'Ừ thì... lâu dài đổi gió tí!" bạn tôi cười lớn và bảo - 'Mà mà đổi gió chắc mai mưa to luôn quá!" . Tôi đã quen với cái nết của bạn nên chỉ biết cười lại.
Tôi vừa đi vừa hỏi nó:
" Ê, có bao giờ Bạn ngủ mà Bạn nằm mơ ai đó đưa Bạn đi đâu không? mà nó rất chân thật luôn
Mai Hương lườm tôi một cái: 'mày đọc truyện hoài riết tưởng mình thành nữ chính trong mơ luôn hả?" - nó bật cười nhưng vẫn tò mò - "Rồi anh ta có đẹp trai không?" cả hai cùng hiểu ý nhau rồi bật cười
Nhưng tôi cảm thấy Hương nói cũng có lý chắc do mình đọc nhiều quá nên bị nhiễm... vì trước giờ hầu hết thời gian để đọc mấy câu chuyện tình, lãng mạn chắc từ nay mình phải hạn chế mới được
Nhưng trên đường đến trường, tôi cứ mời quay lại. không hiểu sao... tôi có cảm giác ai đó đang theo dõi mình. Và đúng lúc đó... tôi nhìn thấy một người đang đứng trước cổng trường. Là...anh ta?.