Chương 1: trong cơn bão định mệnh
Mưa hậu môn xuống như thác, từng chút nước nặng nhẹu đập vào mái tôn công trình chế tạo. Thành Lãng, áo mưa ướt sũng, đứng giữa đống bê tông bong bóng, tay cầm đèn pin soi vào những thanh thép cong queo. Cơn bão chiều bất ngờ nhập vào đã làm một phần Giàn giáo, và anh – với vai trò kỹ sư trưởng – không thể ngồi yên trong văn phòng chờ đội cứu hộ. "Cẩn thận vẫn hơn," anh lam bẩm sinh, một thói quen từ nhỏ khi đối mặt với bất kỳ tình huống nào.
Gió thổi qua lại công trình, cuốn theo hơi lạnh lành. Thành lãng phí lên, xác định kiểm tra dây cáp cuối cùng, thì một tia sáng bảo lòa xé toạc bầu trời. Tiếng nổ vang rền như trời long đất lở. Anh chỉ cảm thấy một luồng nhiệt đốt chạy dọc sống chậm trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối.
Khi tỉnh lại, đầu anh đau như bị đập mạnh. Thành lãng mạn, tay quờ quạng tìm đèn pin, nhưng thay vì nền bê tông lạnh, anh chạm vào thứ gì đó mềm mại – lá cây. Anh mở mắt, cố gắng đi theo hướng mờ nhạt. Không còn mưa, không còn công trình, không còn tiếng gió gào thét. Trước mặt anh là một khu rừng âm u, những tán cây cao vút kín, che khuất bầu trời. Một lớp đám mây đen dày lửng phía trên, như thể cả thế giới bị nhốt trong một khoảnh khắc tối tăm.
"Chuyện quái gì thế này?" Thành Lãng bùng nổ, tim đập thì thịch. Anh nhìn xung quanh, cố gắng tìm dấu hiệu quen thuộc – công trường, đồng nghiệp,甚至 là chiếc xe máy cà bảo của mình – nhưng có mùi gì ngoài hơi xào xạc của lá và mùi đất ẩm nồng. Bộ đồ bảo vệ rách tả, nhưng kỳ lạ thay, cơ sở anh không có vết thương dù vừa bị tấn công.
Trước khi anh suy nghĩ thêm, một giọng nói lạnh tanh vang lên trong đầu, như thể ai đó thì thầm bên tai:
" Chào mừng đến với thế giới sắp tận thế. Ta là Hệ thống trống tránh nguy hiểm. Người đã được chọn làm chủ nhân. Còn 90 ngày nữa, tận thế sẽ vũng với thiên tai, zombie, biến dị thú vị và thực vật nổ hành động. Hãy chuẩn bị để sống sót!"
Thành Lãng đoạt mình, quay đầu nhìn xung quanh nhưng nhìn thấy ai. "Ai? Ai đang nói?" Anh hét lên, giọng lạc đi trong không gian tĩnh lặng. Nhưng đáp lại chỉ là tiếng vọng của chính mình. Giọng nói lại vang lên, lần này rõ ràng và chậm hơn:
"Đừng sợ hãi. Ta là hệ thống được thiết kế để hỗ trợ. Hãy kiểm tra không gian tránh nạn của mình."
"Không có thời gian tránh né?" Thành Lãng lam thiên, đầu óc quay cuồng. Anh chưa đủ hiểu chuyện gì thì một màn hình ánh sáng mờ ảo hiện lên trước mắt, giống như giao diện trong nhiều trò chơi điện tử mà cậu em họ anh hay chơi. Trên màn hình là thông tin chi tiết:
Không có thời gian tránh né (Cấp 1):
Diện tích: 100 mét vuông (dưới lòng đất).
Tường: Thép gia cố (cơ sở bền vững).
Hệ thống: Lọc nước và không khí (hiệu suất thấp).
Kho vật tư: Thực phẩm (đủ dùng 30 ngày), 1 dao găm, 1 súng ngắn (10 viên đạn), 1 bản thiết kế nâng cấp (hệ thống phòng thủ cơ bản).
Điểm sinh tồn tại: 0 (Hoàn thành nhiệm vụ để tích lũy).
Thành lãng phí đọc từng dòng, miệng há hốc. "Xuyên không? Hệ thống? Hoàn thế?" Anh tự véo má mình một cái thật mạnh, nhưng cơn đau nhói chứng minh đây không phải giấc mơ. Anh thở dài, cố gắng bình tĩnh. Là một kỹ sư, anh quen với việc giải quyết vấn đề, dù vấn đề này có điên đến đâu.
"Hệ thống, làm sao để tránh nạn?" Anh hỏi, giọng vẫn chạy.
"Chạm tay xuống đất và nghĩ đến 'vào căn cứ'," giọng nói đáp lại.
Thành Lãng làm theo, đặt tay lên lớp đất ẩm. Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa từ lòng bàn tay, như thể anh đang hòa vào mặt đất. Chớp mắt một cái, anh đã đứng trong một không gian kín. Bốn bức tường thép phun bao quanh, mùi kim loại quyến rũ trong không khí. Ở giữa là một bàn điều khiển đơn giản, bên cạnh có một thùng gỗ chứa thực phẩm khô, dao găm và súng ngắn cũ kỹ. Góc phòng là hệ thống lọc nước – một bể nhỏ với đường ống – và một lỗi kết nối khí cụ lên mặt đất.
" Được rồi… mình thực sự không còn ở Việt Nam nữa," Thành Lãng thì thầm, tay tinh lên Tường thép. Anh xem bản thiết kế nhỏ trên bàn làm việc. Đó là sơ đồ gắn bẫy gai cơ bản xung quanh căn hộ, cần gỗ và đá để chế tạo. "90 ngày, thiên tai, zombie… Nếu đây là sự thật, mình phải bắt đầu ngay."
Anh bước ra ngoài qua cánh cửa thép, trở lại khu rừng. Bầu trời vẫn tối tăm, không có tia nắng. Bất ngờ có tiếng động lạ lùng vang lên từ xa – như tiếng ồn ào của thú vị xen lẫn tiếng lá cây xào xạc. Thành Lãng ôm chặt con dao găm, mắt nhẹ lên tia quyết tâm. Dù thế nào đi nữa, anh cũng không định ngồi chờ chết.
"Hệ thống, nhiệm vụ đầu tiên là gì?" Anh hỏi.
"Nhiệm vụ: Thu thập 10 khúc gỗ và 5 viên đá trong rừng. Thời hạn: 24 giờ. Phần thưởng: 10 điểm sinh tồn."
Thành Lãng gật đầu, thổi một hơi thở thật sâu. Quá trình sinh tồn của anh chính thức bắt đầu.