Chương 2: Bước Đầu Sinh Tồn
Khu rừng im lặng một cách kỳ lạ, chỉ có tiếng lá xào xạc dưới chân Thành Lãng khi anh bước đi. Con dao găm trong tay anh nắm chặt, lưỡi thép lạnh buốt phản chiếu ánh sáng yếu ớt xuyên qua những kẽ lá dày đặc. Nhiệm vụ đầu tiên của Hệ thống Chỗ Tránh Nạn vang vọng trong đầu anh: Thu thập 10 khúc gỗ và 5 viên đá trong 24 giờ. Nghe thì đơn giản, nhưng trong một thế giới mà tận thế đang đếm ngược từng ngày, anh biết chẳng có gì là dễ dàng.
Thành Lãng quan sát xung quanh, đôi mắt sắc bén của một kỹ sư bắt đầu phân tích. Những cây cổ thụ cao chót vót, thân to đến mức hai người ôm không xuể, mọc san sát nhau. Vỏ cây sần sùi, phủ một lớp rêu xanh mướt, nhưng có vài vết nứt kỳ lạ, như thể bị móng vuốt cào xé. Anh nhíu mày, tay chạm vào một vết rạch sâu trên thân cây. "Không phải dao hay rìu… Có thứ gì đó ở đây," anh lẩm bẩm.
Không chần chừ, anh bắt tay vào việc. Dùng dao găm, anh chặt những cành khô rơi rụng dưới đất – loại gỗ nhẹ, dễ mang theo. Mỗi nhát dao vang lên trong không gian tĩnh lặng như một lời thách thức với khu rừng. Sau gần một giờ, anh đã gom được 6 khúc gỗ, buộc chúng lại bằng dây thừng tìm thấy trong căn cứ. "Còn 4 khúc nữa, rồi đến đá," anh tự nhủ, lau mồ hôi trên trán.
Đúng lúc ấy, một tiếng động lạ lùng vang lên từ bụi cây phía xa – không phải tiếng gió, cũng không phải tiếng lá rơi, mà là âm thanh rít khẽ, như tiếng thở của một sinh vật. Thành Lãng khựng lại, tay siết chặt dao, mắt dán vào bóng tối giữa những tán cây. "Hệ thống, có thứ gì trong rừng không?" anh hỏi nhỏ.
"Thông tin: Khu rừng này đã bắt đầu chịu ảnh hưởng của năng lượng biến dị. Thú nhỏ có thể xuất hiện với đặc điểm bất thường. Hãy cẩn thận," giọng nói lạnh lùng của hệ thống đáp lại.
"Thú biến dị? Đã bắt đầu rồi sao?" Thành Lãng lùi lại một bước, đặt đống gỗ xuống đất để sẵn sàng chiến đấu. Từ bụi cây, một bóng dáng nhỏ bé lao ra với tốc độ kinh ngạc. Đó là một con sóc, nhưng không giống sóc thường. Bộ lông xám của nó lởm chởm gai nhọn, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự điên cuồng, và hai chiếc răng nanh dài bất thường lòi ra khỏi miệng.
Con sóc gầm gừ, nhảy vọt về phía anh. Thành Lãng phản xạ nhanh, nghiêng người tránh cú vồ, đồng thời vung dao chém một nhát ngang. Lưỡi dao trúng ngay cổ con thú, máu đen tanh tưởi bắn ra. Nó ngã xuống, giãy giụa vài cái rồi bất động. Anh thở hổn hển, tim đập thình thịch. "Chỉ là một con sóc mà đã thế này… 90 ngày nữa thì sao nổi?"
Hệ thống lại vang lên: "Kẻ địch: Sóc biến dị cấp 0. Phần thưởng: 1 điểm sinh tồn. Tinh hạch có thể thu thập từ cơ thể nó."
"Tinh hạch?" Thành Lãng cúi xuống, dùng dao rạch bụng con sóc. Bên trong, anh tìm thấy một viên đá nhỏ màu xám, lấp lánh ánh sáng yếu ớt. Anh nhặt nó lên, cảm nhận một luồng năng lượng kỳ lạ tỏa ra. "Đây là thứ giúp tiến hóa sao?" Anh bỏ tinh hạch vào túi, quyết định nghiên cứu sau.
Sau trận chiến ngắn, Thành Lãng tiếp tục nhiệm vụ. Anh tìm thêm 4 khúc gỗ từ những cành khô khác và 5 viên đá to bằng nắm tay gần một con suối nhỏ. Dòng nước suối trong veo, nhưng mặt nước thỉnh thoảng nổi lên những bong bóng kỳ lạ, như thể có thứ gì đang ẩn dưới đó. Anh không dám mạo hiểm, nhanh chóng gom đủ vật liệu rồi quay về căn cứ.
Đặt tay xuống đất, anh nghĩ "vào căn cứ". Chớp mắt, anh đã đứng trong không gian thép quen thuộc. Màn hình hệ thống hiện lên:
Nhiệm vụ hoàn thành: Thu thập 10 khúc gỗ và 5 viên đá.
Phần thưởng: 10 điểm sinh tồn (Tổng điểm: 11).
Gợi ý: Dùng điểm sinh tồn để nâng cấp căn cứ hoặc chế tạo vật phẩm.
Thành Lãng ngồi xuống bàn điều khiển, mở bản thiết kế bẫy gai đã nhận từ đầu. Sơ đồ yêu cầu 5 khúc gỗ và 3 viên đá để tạo ra một hàng bẫy cơ bản quanh căn cứ. "Phòng thủ là ưu tiên," anh quyết định, nhập lệnh vào hệ thống. Một luồng sáng lóe lên, và ngoài cửa căn cứ, anh nghe tiếng gỗ gầm rú khi bẫy tự động được lắp đặt. Anh ra kiểm tra: những mũi gai gỗ sắc nhọn mọc lên từ đất, đủ để ngăn thú nhỏ hoặc kẻ thù xâm nhập.
"Còn 6 điểm," anh lẩm bẩm, xem xét các lựa chọn nâng cấp. Hệ thống liệt kê:
Tường thép gia cố cấp 2 (10 điểm).
Dao găm sắc bén hơn (5 điểm).
Hệ thống lọc nước cải tiến (8 điểm).
Anh chọn nâng cấp dao găm, vì vũ khí là thứ anh cần ngay lúc này. Con dao trong tay anh sáng lên, lưỡi thép trở nên sắc bén và cứng cáp hơn hẳn. "Tốt rồi. Ngày đầu tiên mà đã thế này, ngày mai phải chuẩn bị kỹ hơn."
Đêm buông xuống, Thành Lãng nằm trên tấm nệm mỏng trong căn cứ, lắng nghe tiếng gió rít qua lỗ thông khí. Anh nhắm mắt, nhưng giấc ngủ không dễ đến. Hình ảnh con sóc biến dị, tinh hạch, và lời cảnh báo về tận thế cứ lởn vởn trong đầu. "90 ngày… Mình phải mạnh hơn nữa," anh tự nhủ.
Ngoài kia, khu rừng bắt đầu rục rịch. Tiếng gầm của một con thú lớn vang lên từ xa, như lời báo hiệu rằng những thử thách thực sự chỉ mới bắt đầu.