Chương 4: Đồng Đội Đầu Tiên

Chương 4: Đồng Đội Đầu Tiên

Ngày thứ ba trong thế giới tận thế, Thành Lãng thức dậy với cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Thuốc cường hóa gen cấp 1 đã phát huy tác dụng: cơ bắp săn chắc, phản xạ nhanh nhạy, và vết thương trên vai gần như lành hẳn. Anh đứng trước bàn điều khiển, kiểm tra căn cứ: tường thép cấp 2 vững chãi, hệ thống lọc nước hoạt động êm ru, và hàng bẫy gai ngoài cửa vẫn nguyên vẹn. "Tốt," anh gật đầu, tay cầm dao găm và súng ngắn, chuẩn bị ra ngoài.

Hệ thống thông báo nhiệm vụ mới: 

Nhiệm vụ: "Khám phá khu vực phía tây khu rừng, tìm nguồn tài nguyên mới. Thời hạn: 72 giờ. Phần thưởng: 30 điểm sinh tồn, 1 bản thiết kế ngẫu nhiên."

"Phía tây?" Thành Lãng lẩm bẩm, nhớ lại hướng con suối nhỏ hôm qua. Anh quyết định đi theo dòng nước, hy vọng tìm thêm đá hoặc thực vật có thể dùng được. Bầu trời vẫn phủ mây đen, không khí nặng nề, nhưng anh đã quen dần với cảm giác bất an thường trực.

Men theo con suối, anh phát hiện những dấu chân kỳ lạ trên bùn – không phải thú, mà giống dấu giày người. "Có người khác ở đây?" Anh nhíu mày, tay nắm chặt dao, cẩn thận tiến về phía trước. Tiếng nước chảy bị át đi bởi một âm thanh khác – tiếng hét thất thanh của phụ nữ xen lẫn tiếng gầm gừ dữ tợn.

Thành Lãng lao nhanh qua bụi cây, đến một khoảng đất trống. Trước mắt anh là cảnh tượng hỗn loạn: hai người phụ nữ đang chống chọi với ba con thú biến dị – những con chó hoang lông xù, mọc gai nhọn trên lưng, móng vuốt dài như dao găm. Một người phụ nữ tóc dài, mặc áo trắng rách bươm, đang dùng nước từ suối tạo thành những mũi tên sắc nhọn bắn về phía lũ thú. Người còn lại, cao lớn với mái tóc đỏ rực, cầm thanh kiếm thô ráp chém lia lịa, máu đen bắn tung tóe.

Nhưng họ đang thất thế. Con chó lớn nhất nhảy vọt, nhắm vào người phụ nữ tóc dài. Không do dự, Thành Lãng giơ tay, đất dưới chân con thú nứt toác, mũi nhọn đâm lên xuyên qua bụng nó. Đồng thời, anh búng tay, một ngọn lửa bùng lên thiêu cháy con thứ hai. Người phụ nữ tóc đỏ nhanh chóng kết liễu con cuối cùng bằng một nhát kiếm dứt khoát.

Cả ba đứng thở hổn hển, nhìn nhau trong im lặng. Thành Lãng lên tiếng trước: "Các cô không sao chứ?" 

Người phụ nữ tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt vì kiệt sức, gật đầu: "Cảm ơn anh. Nếu không có anh, chúng tôi chắc chắn không trụ nổi." Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt sắc bén, đầy cảnh giác. 

Người tóc đỏ bước tới, tra kiếm vào bao, giọng trầm và mạnh mẽ: "Anh là ai? Sao lại ở đây một mình?" 

"Tôi là Thành Lãng," anh đáp, quan sát họ. "Tôi… vô tình đến thế giới này vài ngày trước. Còn hai người?" 

Người tóc dài mỉm cười yếu ớt: "Tôi là Lâm Tuyết Nhi, bác sĩ. Đây là Hồng Ngọc, bạn tôi. Chúng tôi cũng bị cuốn vào đây cách đây một tuần, từ một vụ tai nạn xe." 

Thành Lãng gật đầu, nhận ra họ có điểm chung – những người bị "xuyên việt" bất đắc dĩ. Anh kể ngắn gọn về hệ thống và căn cứ của mình, khiến cả hai ngạc nhiên. Tuyết Nhi nói: "Tôi có năng lực điều khiển nước – chữa lành và tấn công. Còn Hồng Ngọc là gen chiến sĩ, mạnh hơn người thường rất nhiều." 

Hồng Ngọc nhếch môi: "Cấp 2 rồi. Nhưng ở đây, mạnh thế nào cũng không đủ nếu không có chỗ trú." 

Thành Lãng suy nghĩ nhanh. Hai người này rõ ràng có giá trị – một bác sĩ với khả năng chữa trị và một chiến binh cận chiến. "Nếu các cô muốn, có thể đến căn cứ của tôi. Tôi cần đồng đội để chuẩn bị cho tận thế. Còn 87 ngày nữa." 

Tuyết Nhi và Hồng Ngọc nhìn nhau, rồi gật đầu. "Chúng tôi đồng ý," Tuyết Nhi nói. "Nhưng anh phải chứng minh mình đáng tin." 

"Được thôi," Thành Lãng cười nhẹ. "Đi theo tôi." 

Trên đường về, cả ba bất ngờ nghe tiếng động lớn từ phía đông – tiếng cây đổ ầm ầm, kèm theo tiếng gầm rung chuyển đất trời. Thành Lãng dừng lại, cảm giác nguy hiểm dâng lên. Hệ thống cảnh báo: "Biến dị thú cấp 2 xuất hiện: Gấu khổng lồ gai độc. Đề nghị tránh xa." 

Nhưng đã quá muộn. Từ bóng tối, một con gấu khổng lồ cao hơn ba mét lao ra, lớp gai trên lưng rung lên, bắn ra những mũi độc về phía họ. Thành Lãng hét lớn: "Tránh ra!" Anh giơ tay, dựng một bức tường đất chắn trước mặt. Mũi độc đâm vào tường, tan ra thành khói xanh độc hại.

Hồng Ngọc lao lên, kiếm chém mạnh vào chân con gấu, nhưng lưỡi thép chỉ để lại vết xước nhỏ. "Da nó cứng quá!" cô hét. Tuyết Nhi giơ tay, nước từ suối bay lên cuốn quanh con thú, cố làm nó chậm lại, nhưng nó vẫn hung hãn đập vỡ bức tường đất của Thành Lãng.

Không còn cách nào, Thành Lãng tập trung toàn bộ năng lượng. "Lửa!" Anh hét, hai tay giơ lên, một quả cầu lửa lớn bùng cháy, bay thẳng vào mặt con gấu. Ngọn lửa bốc cao, thiêu cháy lớp gai, khiến nó gào lên đau đớn. Hồng Ngọc nhân cơ hội nhảy lên, đâm kiếm xuyên qua mắt nó. Con thú ngã xuống, đất rung chuyển.

Cả ba đứng đó, thở hổn hển. Hệ thống thông báo: 

Thành tích: Tiêu diệt biến dị thú cấp 2. 

Phần thưởng: 25 điểm sinh tồn (Tổng điểm: 33), 1 tinh hạch cấp 2.

Thành Lãng lấy tinh hạch – một viên đá lớn màu tím đậm – rồi quay sang hai người phụ nữ. "Giờ thì sao? Tin tôi chưa?" 

Tuyết Nhi cười nhẹ: "Anh mạnh hơn tôi nghĩ." Hồng Ngọc gật đầu: "Được, tôi theo anh." 

Về đến căn cứ, Thành Lãng giới thiệu không gian thép cho họ. Tuyết Nhi kiểm tra hệ thống lọc nước, gợi ý cải tiến bằng năng lực thủy của cô, còn Hồng Ngọc đề nghị làm thêm vũ khí từ gai của con gấu. Thành Lãng gật đầu: "Từ giờ, chúng ta là một đội. Cùng sống sót qua tận thế." 

Đêm đó, ánh mắt ba người gặp nhau trong ánh sáng mờ của căn cứ, không còn là người lạ, mà là đồng đội.