_ Chiều không gian thứ 1 . Tinh lịch năm 8XXX theo hệ ngân hà .
Trong gia tộc Vũ gia , đôi vợ chồng trẻ mới cưới đang thủ thỉ đặt tên cho đứa con chuẩn bị chào đời . Vũ Gia Hoàng - gia chủ đời thứ 13 của gia tộc Vũ gia đang ôm người vợ Mai Lan vào lòng do anh khổ tâm lừa về . À không phải , là anh theo đuổi rất lâu mới cưới được .
Vũ Gia Hoàng khẽ hôn lên trán cô vợ nhỏ cất tiếng : " con chúng ta sau này sẽ lấy tên Vũ Hữu Duyên , dù lúc sinh là con trai hay gái đều có thể dùng được tên này . Lan nhi , em thấy sao . "
Mai Lan mỉm cười tựa đầu vào lồng ngực anh dịu dàng nói : " ừm , rất hay và đứa bé chắc phải có duyên với chúng ta lắm . "
Gia Hoàng mỉm cười ôm cả vợ lẫn đứa trẻ còn trong bụng cô vào lòng nhấc bổng cô lên xoay vòng vòng để thể hiện tâm tình vui sướng của mình . Mai Lan lúc đầu bất ngờ nhưng thấy anh vui vẻ như một đứa trẻ như vậy cũng thấy buồn cười . Có ai nghĩ tới một thiên tài trẻ tuổi được người đời ca tụng như vậy ở nhà lại như một đứa trẻ được kẹo chứ !
Vũ Gia Hoàng nô đùa với cô vợ nhỏ ở ngoài vườn của gia tộc Vũ gia nhưng một khung cảnh ấm áp đã bị phá vỡ bởi tiếng " tít tít " của quang não mà anh đang đeo trên tay . Vũ Gia Hoàng khẽ lướt qua khóe mắt , cái liếc mắt này khiến chân mày anh khẽ nhăn lại xong lại giãn ra , anh năm lấy tay cô vợ nhỏ mà anh mới bắt cóc về dịu dàng nói : " Lan nhi , quân bộ có việc điều động anh đi tham chiến , rất nhanh thôi anh sẽ trở về bên cạnh em và con , ở nhà cẩn thận nhé ".
" vâng , anh cũng vậy ! Dù xảy ra chuyện gì cũng phải nhớ em và con đang đợi anh trở về " Trần Mai Lan vừa nói vừa xoa bụng mình .
Vũ Gia Hoàng khẽ hôn lên khóe môi và hôn lên bụng cô - nơi kết tinh tình yêu của họ chuẩn bị chào đời . " Anh đảm bảo mọi chuyện sẽ cẩn thận ". Nói xong anh lập tức xoay người bước đi bởi nếu không như vậy anh sợ rằng mình không thể rời xa cô ấy được nữa .
Anh là thiếu tưởng trẻ nhất liên bang Trung Hoa , là người nhỏ tuổi nhất trong lịch sửa đạt đến cấp bậc thần cấp mà cấp bậc này có thể làm cho anh cảm giác được khi nào nguy hiểm tiến đến nhưng lần cảm giác nguy hiểm nỳ rất mãnh liệt khiến anh cũng phải nghĩ rằng nếu đi sẽ chết . Vũ Gia Hoàng cười khổ thầm nghĩ ' dù có cửu thập nhất sinh thì anh cũng phải đi , không vì gì khác chỉ vì anh là quân nhân , trách nhiệm của anh là bảo vệ người dân , bảo vệ liên bang . Dù phải hi sinh anh cũng vẫn sẽ đi nhưng mà Lan nhi ' . Nghĩ đến cô vợ nhỏ của mình anh lại thấy tội lỗi nhưng lại nghĩ đến với thế lực Vũ gia và tài nguyên bây giờ mà anh đã chuẩn bị thì dù anh có xảy ra chuyện thì cô ấy vẫn sẽ hạ sinh đứa nhỏ an toàn , anh nắm chặt tay thầm thề sẽ bình an trở về . Nghĩ đến đây , anh dứt khoát bước đi tiến đến quân đoàn của mình leo lên nano , chỉ huy cấp dưới cùng anh hăng hái chiến đấu đuổi địch .
Đột nhiên một sự cố bùng phát vì kẻ địch biết Vũ Gia Hoàng đã đạt đến thần cấp nên những đòn tấn công nano bình thường sẽ không còn tác dụng họ đã dùng chiếc nano sỉêu cấp để đánh đuổi Vũ Gia Hoàng về phía hành tinh chết nơi đó có cái tên như vậy chỉ vì ai bước vào đó không bao giờ có thể sống được hay đúng hơn họ chưa bao giờ thấy một ai quay về . Vũ Gia Hoàng dù biết ý định của họ nhưng thấy nano siêu cấp đó anh cũng phải biến sắc bởi vì nó từng là một phần của liên bang nhưng vì sức mạnh quá khủng bố không thể kiểm soát được nên cao tầng liên bang đã bác bỏ và phá hủy nó nhưng giờ đây thứ được cho là đã bị phá hủy đó lại xuất hiện trước mắt anh khiến lòng anh rét lạnh và bùng lên một cỗ lửa giận cuối cùng anh làm quyết định ra lệnh cấp dưới rút về vì uy lực nano siêu cấp không ai có thể gánh được . Và tất nhiên anh cũng sẽ không hi sinh một cách vô ích khi gần đến hành tinh chết , đạn nano pháo bắn ra thì anh cũng dùng kĩ năng quyét ngàn cân để xử lý hết kẻ địch khi chúng thiếu cảnh giác và đang ăn mừng trong vui sướng nghĩ rằng giết được anh . Một tia sáng lóe lên kèm theo đó là từng tiếng gào đau thương .
" THIẾU TƯỚNG - "
" CHỈ HUY "
_ Chiều không gian thứ hai , theo lịch Trái Đất năm 2XXX .
Trong một phòng bệnh tại bệnh viện hàng đầu thế giới . Nơi một đứa trẻ sinh ra và nó cũng là bi kịch cho đứa trẻ ấy .
Cô bé được sinh ra trong một buổi sáng mùa đông , tuyết rơi nhẹ ngoài cửa sổ phòng sinh , đứa trẻ nặng khoảng 3,1kg đang gào khóc đến đỏ cả mặt , bàn tay bé xíu ấy nắm chặt lấy ngón tay người mẹ như thể đang cố níu giữ một điều gì đó .
Ai cũng bảo cô bé có đôi mắt sáng hơn người nhưng không không ai biết đôi mắt ấy mãi chẳng được bình yên . Cơn đau đớn thấu xương bắt đầu từ khi cô bé biết đi , ban đầu là tiếng khóc nửa đêm rồi đến những cơn run rẩy bất chợt khiến cô bé cô người lại như một chiếc lá nhỏ bị giông bão vùi dập . Không sốt , không nhiễm bệnh , không va chạm chỉ là ...đau theo một cách không ai lý giải nổi . Bác sĩ chuẩn đoán đó là ' rối loạn thần kinh không rõ nguyên nhân ' thuốc này đến thuốc khác , kim tiêm này nối tiếp kim tiêm kia nhưng không có gì thay đổi và đã được biết cô bé sẽ không thể sống được lâu nữa . Chính vì điều đó mà gia đình cô bé đã lấy cái tên " Vũ vô duyên " như một minh chứng chúng ta không có duyên với nhau trong kiếp này .
Mẹ cô bé dần không còn khóc nữa . Bà chỉ ngồi cạnh tiểu Duyên đếm từng tiếng nấc nghẹn của con sau khi cô lên ba và một câu nói ngây thơ của con như từng lưỡi dao đâm vào lòng người mẹ
" con không khóc nữa đâu , đau quen rồi " .
cha cô - một người đàn ông mạnh mẽ - từng nhiều lần điên cuồng tìm kiếm bác sĩ , tìm thầy thuốc , tìm đủ mọi cách . Nhưng cuối cùng , người đàn ông đó chỉ còn biết nắm lấy tay đứa con gái bé bỏng mỗi đêm như muốn níu kéo một thứ gì đó đừng rời khỏi ông , rời khỏi gia đình này .
Và một đêm nọ Vô Duyên ngồi dậy khẽ nói : " con biết mình không sống lâu đâu . Nhưng con muốn ... được sống như người bình thường , dù chỉ một ngày ". Không ai đáp lại cô bởi họ biết , điều đó .... là điều duy nhất họ không thể cho cô .
Đến năm tám tuổi , Vô Duyên gầy đi rất nhiều , gương mặt cô nhợt nhạt nhưng đôi mât vẫn kiên cường đến lạ . Và gia đình cô không biêta từ bao giờ đã từ bỏ đi đứa con họ từng yêu thương nhất Vô Duyên thầm nghĩ " cũng phải , mình cũng có sống đc lâu đâu đây cũng là cách tốt nhất rồi , ba mẹ cũng có em trai rồi mà , vậy là tốt rồi , nhìn họ vui vẻ , hạnh phúc mình cũng vui rồi " cô luôn an ủi trong lòng như thế nhưng chỉ có cô biết lòng mình đau và lạnh đến như nào , cô cũng muốn được yêu thương , cũng muốn được vui chơi , nhìn thấy đứa em cắp sách đến trường cô chỉ có thể nhìn nó bằng đôi mât ước ao . Một ngày nọ , cô tình cờ tìm được một bản chép tay cổ xưa khi đang dọn trong nhà kho với những dòng kí tự kì lạ ' tập thở theo mạch từ đỉnh đầu đến bụng dưới . Ý theo khí , khí theo mạch , tâm bình thì thân yên '. Vô Duyên không biết rằng khi đọc những dòng kí tự đó khiến chính cơ thể cô tu luyện nó theo một cách tự nhiên Vô Duyên không biết rằng cô vừa học được một phần của ' dưỡng thân pháp ' - một phương pháp điều tức cổ xưa gần như được thất truyền . Và lần đầu tiên trong đời , cô có thể nhắm mắt ngủ yên. Cũng nhờ đó cô có thể yên bình sống đến năm mười sáu tuổi nhưng không có nghĩa đau đớn biến mất , nó vẫn ở đó , âm ỉ như tro tàn chờ gió.
Tối hôm ấy, trời nổi gió. Vô Duyên ngồi trong vườn, mắt nhắm hờ, hơi thở chậm rãi. Mẹ cô đứng từ xa, lặng nhìn bóng dáng con gái đang cố níu giữ một tia sống.
Một tia sét lóe lên. Ánh sáng xé toạc bầu trời.
Cô ngã xuống.
Người mẹ lao đến, ôm lấy cơ thể đang lạnh dần đi trong vòng tay mình. Nhưng bàn tay nhỏ ấy... đã không còn níu lấy được gì nữa.
> " Tiểu Duyên à… con mệt rồi phải không? Mẹ xin lỗi… mẹ bất lực rồi…"
_ Chiều không gian thứ 3, theo lịch trái đất năm 125XXX
Thế giới thay đổi vào một buổi sáng xám xịt.
Không ai biết vì sao giữa lòng thành phố lại nứt ra một cái hố đen sâu hun hút. Từ trong đó, bóng tối như có sinh mệnh, tràn lên mặt đất, cuốn theo từng đợt quái vật ghê rợn.
Lúc đó, anh vẫn là một học sinh phổ thông bình thường.
Không — không bình thường. Anh luôn cúi đầu, ít nói, tránh né ánh mắt người khác. Vì anh mang một cơ thể không giống ai — vừa là nam, vừa là nữ. Một dị biệt sống trong cái vỏ lạnh lùng để giấu đi những ánh mắt kỳ thị. Người ta gọi anh là "quái vật", còn anh, đã quen với im lặng như một lớp vỏ phòng thủ.
Tên anh là Lan Dực.
Và thế giới… bắt đầu sụp đổ.
---
Hầm ngục thứ nhất mở ra ở giữa thành phố. Sau đó là cái thứ hai, thứ ba, thứ mười ba… Quái vật tràn ra như lũ. Quân đội không chống nổi. Những người có năng lực đặc biệt lần lượt đứng lên. Người chết ngày càng nhiều. Mỗi ngày trôi qua, một thành phố biến mất khỏi bản đồ.
Lan Dực đã không nghĩ mình có thể làm được gì — cho đến khi cậu tận mắt chứng kiến người bạn duy nhất của mình bị xé nát trước mặt, và nỗi đau ấy… thức tỉnh một thứ gì đó trong máu.
Ngọn lửa bùng cháy từ tim. Cơ thể đau nhói, như xương bị nung chảy. Và rồi… cậu đứng lên.
Tay không. Mắt sáng rực.
Quái vật đầu tiên ngã xuống.
Cả đội cứu hộ nhìn cậu như thần thánh giáng thế.
---
Từ ngày đó, Lan Dực trở thành người duy nhất có thể đóng được hầm ngục. Cậu rèn luyện không ngừng, cơ thể song tính vốn là nỗi tự ti trở thành nền tảng để dung hợp hai dòng sức mạnh: ánh sáng và bóng tối.
Cậu không còn lạnh lùng nữa. Trong mắt mọi người, cậu là hy vọng sống sót cuối cùng của nhân loại.
Cậu đi qua những thành phố đổ nát, chiến đấu bên cạnh các đội kháng chiến, một người – một cánh cổng – từng bước phong ấn lại thế giới quái vật.
Ngày cuối cùng. Cánh hầm ngục thứ 99 đóng lại.
Cậu gục xuống vì kiệt sức.
Cả thế giới lặng đi. Họ tưởng cậu chết.
Họ lập tượng, treo cờ, làm lễ tưởng niệm.
Chúa cứu thế đã ngã xuống.
Nhưng sự thật là…
Cậu chưa chết.
---
Một căn phòng trắng toát. Không cửa sổ. Không ánh sáng tự nhiên.
Phòng thí nghiệm số 18.
Bên trong, Lan Dực bị xích lại, trí nhớ bị can thiệp, thuốc tiêm vào mỗi ngày khiến cậu không biết mình là ai. Chỉ có nỗi đau vẫn không thay đổi — từng đêm vẫn thức dậy trong run rẩy và máu.
Không ai bên ngoài biết: Người họ tôn thờ đã bị biến thành cỗ máy sinh học, bị giam giữ như một con chuột thí nghiệm, bị ép phát triển sức mạnh mà không hề được sống như một con người.
Và rồi…
Một đêm nọ, những ký ức bị xóa mờ mịt như có thứ gì đó rục rịch tỉnh lại.
Một ánh sáng lóe lên trong mắt Lan Dực.
Và lỗ đen xuất hiện.
---