Chương 2 : Cuộc sống mới .

Theo hệ ngân hà , tinh lịch năm 8XXX .

Ba ngày sau khi thiếu tướng Vũ Gia Hoàng hy sinh trong trận chiến ngoài tinh vực, Vũ gia thành trì số 7 vẫn phủ một màu tang thương. Mạng lưới thông tin nội bộ khóa chặt, toàn bộ người dân trong khu vực đều cúi đầu tiếc thương vị chiến thần trẻ tuổi, người đã một mình kích hoạt giáp nano cấp thần, chặn đứng ba chiến hạm địch trước khi tự bạo lõi năng lượng để bảo vệ hành tinh tiền tuyến. Và đây cũng chỉ là lời nói cao tầng nghĩ ra để ổn định lòng dân còn thực hư thế nào thì ... chắc chỉ có người trong cuộc mới biết được .

Trong khu vực phòng sinh cấp cao, Trần Mai Lan — vợ của thiếu tướng — đang nằm trên giường, thân thể yếu ớt được các robot y tế bao quanh. Đôi mắt nàng vô hồn nhìn lên trần nhà kim loại, nơi ánh đèn mờ nhạt phản chiếu khuôn mặt không còn sức sống.

Trong bụng nàng là hài tử chưa chào đời của thiếu tướng Vũ Gia Hoàng.

"Phu nhân, sinh mệnh của cô và đứa trẻ đang yếu dần. Cô phải kiên cường." — giọng bác Đỗ, quản gia lâu năm của Vũ gia, truyền qua thiết bị liên lạc cá nhân. Dù cách một bức tường năng lượng, ông vẫn không giấu nổi lo lắng. Bởi vì ông biết đứa bé trong bụng là hy vọng cuối cùng có thể cứu sống Vũ gia bây giờ .

Phía sau ông, phu nhân Đỗ đứng lặng, trong tay là một chiếc lồng phát tín hiệu cấm xâm nhập. Mắt bà đỏ hoe.

"Tiểu thư, thiếu tướng hy sinh rồi… đứa bé này là hy vọng cuối cùng của ngài ấy, cũng là niềm kiêu hãnh còn sót lại của Vũ gia."

Mai Lan không đáp. Nàng từng là một chiến sĩ điều khiển giáp cấp A, từng tung hoành trong vũ trụ… nhưng giờ đây, nàng chỉ là một người mẹ yếu đuối, và một góa phụ tuyệt vọng.

Nhưng khi tay nàng vô thức chạm lên bụng… một cú đạp nhẹ — sống động và chân thực — khiến nàng giật mình.

"Gia Hoàng…" — nàng thì thầm, giọng run rẩy. "Con của chúng ta… vẫn còn ở đây."

Giống như một tín hiệu, cơ thể nàng bắt đầu phản ứng. Nano tự động y tế được kích hoạt, đưa nàng vào trạng thái sinh nở. Nhưng ngay khi quy trình bắt đầu, báo động cấp ba vang lên trong Vũ gia.

Một đội chiến binh lạ đã xâm nhập từ hành lang năng lượng phía Tây. Chúng thuộc về phe chính trị cấp cao — những kẻ muốn nhân cơ hội này xóa bỏ huyết thống Vũ gia để chiếm lấy quyền chỉ huy quân khu phía Bắc.

Một cuộc tấn công giấu mặt. Một âm mưu đẫm máu.

"Phòng sinh bị định vị! Chúng đã định hack vào hệ thống giáp đỡ sóng sinh học!" — giọng trợ lý AI vang lên trong tai bác Đỗ.

Nhưng ông không để lộ hoảng loạn. "Phu nhân Đỗ, đưa tín hiệu khẩn cấp tới nhóm bảo vệ trung tâm. Tôi sẽ giữ chúng lại." Nhưng ông cũng khá nghi hoặc tại sao hệ thống AI có thể cảnh báo nhanh đến thế bởi vì hệ thống Ai của liên bang gần trăm năm qua gần như bị bào mòn và giữ liệu về nó cũng bị phá hủy khi đã hứng chịu những thảm họa thiên nhiên nên gần như các hệ thống AI rà soát đã bị trì trệ . Ông cũng nhanh chóng vứt nó ra sau đầu vì nghĩ đây có lẽ may mắn cũng nên .

Bỗng nhiên trong không gian tĩnh lặng lại xuất hiện một tiếng cười trẻ con có vẻ khủng bố nhưng giọng nói rất dễ thương vang lên " hihi , mình giỏi quá đi mất thôi , khi nào gặp kí chủ mình sẽ khiến cậu ấy cùng mình chu du thế giới này , kích thích quá đi mất " .

---

Trong căn phòng kín, giữa ánh sáng trắng bạc chói lòa của hệ thống hỗ trợ sinh, Mai Lan cắn răng, siết chặt tay.

"Công tắc sinh học, mở tầng bảo vệ thứ ba. Dùng năng lượng dự phòng Vũ gia… ta sẽ sinh con ở đây."

Mồ hôi chảy ròng ròng, từng đợt đau đớn như đốt cháy tâm can. Nhưng ánh mắt nàng, giờ đây, bừng lên một ngọn lửa quyết tâm — ánh mắt của một chiến binh, không, của một người mẹ sẽ làm tất cả để bảo vệ huyết mạch duy nhất còn lại.

Và rồi… trong tiếng báo động vang vọng, giữa tiếng súng bắn phá hệ thống phòng ngự ngoài kia — tiếng khóc đầu tiên của một sinh mệnh vang lên.

Một đứa trẻ, được bao bọc bởi lớp nano sinh học, đôi mắt chưa mở, nhưng tầng năng lượng xung quanh đã dao động mạnh mẽ, gần như khiến thiết bị cảm ứng nhiễu loạn trong giây lát.

Đứa con của thiếu tướng Vũ Gia Hoàng — Vũ Hữu Duyên

Mai Lan ôm con, cơ thể dù còn yếu , nhưng gương mặt lại dịu dàng hơn bao giờ hết.

"Duyên nhi, con yêu của ta ."

nàng thì thầm, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán đứa trẻ.

Ngay khoảnh khắc thiêng liêng ấy –

ẦM!!!

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên ngoài đại sảnh. Cả phủ Vũ gia rung chuyển.

Báo động vang lên chói tai, ánh sáng đỏ lấp loáng phủ lên mọi mặt sàn.

> "Cảnh báo khẩn cấp! Phòng hộ tầng ba bị phá vỡ! Xâm nhập từ hướng Tây Nam! Khả năng cao là mục tiêu đánh cướp hậu duệ quân công!"

Bác Đỗ lập tức lao vào phòng, sắc mặt trắng bệch.

"Phu nhân! Mau di chuyển! Tôi sẽ bế thiếu gia—!"

"Không." Mai Lan cắt ngang, giọng nàng bình tĩnh đến lạnh người.

"Không ai mang con ta đi đâu hết."

Nàng gắng ngồi dậy, thân thể còn đang yếu, máu chảy thấm cả khăn trải giường. Nhưng đôi mắt kia – như có thể chém xuyên thép.

"Gọi đội Cơ Giáp Nano đến. Lập hàng phòng ngự vòng trong. Cấp quyền bắn không cần cảnh báo. Đặt pháo plasma tại hai lối vào chính."

"Nhưng phu nhân, người—"

Mai Lan đưa đứa bé cho vợ bác Đỗ, rồi thản nhiên vươn tay lấy vòng điều khiển không gian.

Nàng bật lên hình ảnh chiến lược, ra lệnh bằng giọng của một chiến tướng từng ra vào chiến trường trăm trận:

> "Chúng muốn Hữu Duyên – nhưng thứ chúng sẽ nhận lại, là máu và tro tàn."

---

5 phút sau.

Kẻ đột nhập chưa kịp đến hành lang chính thì bị cánh Cơ Giáp Nano chặn đứng.

Dưới lệnh của Mai Lan, đòn phản kích chính xác và tàn nhẫn như lưỡi dao mổ.

Khi tiếng súng lặng đi, đứa trẻ vẫn ngủ yên trong lòng vợ bác Đỗ. Mai Lan – mồ hôi lạnh và máu chảy không ngừng – cuối cùng cũng để cơ thể ngã xuống nệm.

Nàng khẽ cười, thì thầm như một lời hứa:

> "Chỉ cần mẹ còn sống, sẽ không ai có thể lấy con khỏi tay mẹ."

Câu nói chưa dứt, cơ thể Mai Lan run lên dữ dội. Đôi mắt nàng vẫn không rời đứa bé, nhưng ánh nhìn đã bắt đầu mờ đi.

> "Phu nhân!"

Vợ quản gia – bà Lâm – hoảng hốt lao đến khi thấy máu tràn ra từ dưới thân Mai Lan. Tấm ga giường trắng đã thấm đỏ tự bao giờ.

"Trung Lương ( Đỗ quản gia )! Mau gọi bác sĩ! Nhanh lên!"

Giọng bà run rẩy, đôi tay cố giữ lấy thân thể gầy guộc đang dần mất ý thức.

Hữu Duyên trong vòng tay bà khẽ cựa mình, tiếng khóc yếu ớt như đang cảm nhận được điều gì đó bất thường.

"Mai Lan… tiểu thư phải cố lên…" – bà Lâm bật khóc, tay vẫn siết chặt lấy tay người phụ nữ vừa sinh xong đã phải ra lệnh giết địch.

Tiếng chân bác sĩ và hộ vệ vang lên dồn dập từ hành lang.

Một y tá lao vào: "Chuẩn bị truyền dịch! Phu nhân mất máu quá nhiều!"

Bà Lâm quay đi, chạm nhẹ lên mái tóc ướt mồ hôi của Mai Lan, nức nở trong thầm lặng.

> " Tiểu thư mạnh mẽ quá rồi… Giờ hãy để người khác bảo vệ ngài một lần… được không?"

Trong không khí vẫn còn nồng mùi thuốc sát trùng và bụi cháy khô khốc, tiếng còi báo động đã tắt từ lâu, nhưng dư âm hỗn loạn vẫn còn đọng lại trong lòng mỗi người.

"Phu nhân đã an toàn!"

Khi nghe câu trả lời của hộ sĩ mấy người trong phòng mới thở phào , bây giờ mới đặt lực chú ý lên đứa trẻ .

Ngay lập tức, đứa bé được đưa vào khoang chữa trị sơ sinh đặc biệt. Làn da nhợt nhạt và cơ thể bé nhỏ nằm yên trong lớp ánh sáng bảo vệ màu xanh lam, như một thiên thần vừa được sinh ra giữa chiến loạn.

"Nhanh! Cố định huyết áp, truyền dưỡng khí! Thiết lập khiên chắn cấp S cho khoang nuôi dưỡng!"

Bác sĩ và hộ lý khẩn trương làm việc. Còn Mai Lan sau khi sinh xong, yếu ớt dựa vào vai quản gia phu nhân, ánh mắt vẫn không rời khoang ấp nhỏ bé.

"Con gái của mẹ…" – bà thì thầm, nước mắt lăn dài nơi khóe mắt nhưng không rơi xuống – "…Mẹ xin lỗi…"

Ngay khoảnh khắc khoang nuôi dưỡng ổn định, một giọng nói lạ vang lên trong đầu bé gái:

> [Hệ thống khởi động.]

[Tên cũ: Vũ Vô Duyên — đã xoá bỏ.

Tên mới: Vũ Hữu Duyên.]

Một luồng sáng lướt qua trong tâm trí. Cô bé vẫn chưa hiểu được, nhưng có điều gì đó sâu trong tiềm thức… rất quen thuộc.

Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ

"Con gái à, mẹ chưa từng từ bỏ con… chỉ là… không dám thương con quá nhiều…"

Tim đập lệch một nhịp. Không hiểu vì sao, dòng ký ức không rõ nét từ kiếp trước thoáng hiện. Một nỗi xót xa lan rộng trong lòng.

Ngay sau đó:

> [Định vị linh hồn hoàn tất. Truy cập không gian hệ thống 809. Tải dữ liệu trí nhớ.]

[Xin chào ký chủ – chào mừng đến với hành trình tái sinh. Mã hiệu nhiệm vụ: Sống sót.]

Cảnh vật mờ đi. Một không gian lạ lẫm hiện ra giữa ánh sáng dịu nhẹ – nơi bắt đầu tất cả những điều khác biệt trong số mệnh của cô bé mang tên Vũ Hữu Duyên.

Toàn thân đau như thể có hàng ngàn kim châm cắm sâu vào tận xương tuỷ, cô bé khẽ rên một tiếng, hàng mi run rẩy rồi từ từ mở mắt.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là một không gian hoàn toàn trắng xóa, vô thực như mơ. Không tiếng động, không hình bóng người, chỉ có cô – nằm đó, lơ lửng như bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng.

Bỗng một giọng nói vang lên trong đầu cô, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:

> "Chào mừng, Vũ Hữu Duyên."

Cô hơi giật mình, ánh mắt lập tức cảnh giác.

> "Cô không cần lo sợ, tôi không phải kẻ địch. Tôi là Chip, hệ thống hỗ trợ học tập, bạn đồng hành đã đi theo cô từ thế giới cũ… đến tận bây giờ."

Một quả cầu ánh sáng màu lam hiện ra trước mặt cô, xoay tròn vài vòng rồi hóa thành một sinh vật nhỏ nhắn như một con mèo máy, đôi mắt lóe sáng dữ liệu.

> "Tôi đã theo dõi cô từ lúc cô chào đời. Khi nhận thấy dòng năng lượng trong linh hồn cô bắt đầu dao động mạnh mẽ, tôi mới có thể kích hoạt lại và đưa cô vào không gian học tập này."

Vũ Hữu Duyên không đáp. Cô cảm thấy cơ thể mình đau nhức không thể tưởng, từng tế bào như bị thiêu đốt. Và theo bản năng co vận chuyển dưỡng thân Pháp , cơn đau mới bắt đầu giảm .

> "Đau đúng không?" Chip nghiêng đầu nhìn cô. "Tinh thần lực của cô quá lớn. Ở thế giới này, người ta gọi đó là tinh hồn lưu động cấp cao. Một loại tinh lực cao cấp, tinh thuần và vượt xa giới hạn mà cơ thể sơ sinh có thể chịu đựng."

> "Chính vì thế mà cô đau – vì cơ thể này không chịu nổi năng lượng quá mạnh trong linh hồn cô. Càng sống, cô sẽ càng đau, cho đến khi cơ thể sụp đổ. Nhưng cô đừng lo , ta đã phong ấn một bộ phận lớn tinh thần của cô rồi , nếu không cô cũng chả sống được đến bây giờ . " Chip xoay vòng vòng trong không gian , một bộ dáng cầu khen ngợi , cầu vuốt ve khiến cô nhếch khóe môi nói " cảm ơn ".

" không có gì , nhưng mà giờ cô phải thật mạnh lên mới đc ". Chip nói với vẻ thản nhiên trong đầu nghĩ ' hehe , lúc đó mk có thể đi chu du thế giới , chơi đùa trên giả thuyết thế giới này vui phết ' .

> "Mạnh để làm gì?" – Cô hỏi, giọng lặng như nước.

> "Mạnh… để bảo vệ người mẹ đã liều cả mạng sống để sinh ra cô."

Vũ Hữu Duyên khựng lại. Trong đầu cô, hình ảnh người mẹ vừa rồi hiện lên mờ mịt nhưng đầy cảm xúc – ánh mắt bà kiên định cả người đầy máu nhưng vẫn bảo vệ cô dù lúc đó cô chỉ có ý thức một lát rồi lại lâm vào ngủ say nhưng không thể phủ định một điều hình ảnh đó làm trái tim cô siết lại . Nghĩ lại cũng khiến tim cô run lên một nhịp, đôi môi mím chặt. Giờ phút đó, cô không còn là một linh hồn lạc lõng nữa.

Cô là Vũ Hữu Duyên. Là con gái của Mai Lan. Là người sẽ sống và bảo vệ những người sẽ yêu thương cô , cô không muốn bỏ lỡ như kiếp trước nữa .

Nghĩ đến hình ảnh lúc sắp chết người mẹ cô cho là đã từ bỏ mình lại đến ôm và thủ thỉ như vậy cô mới biết mình không phải là đứa trẻ không ai cần chỉ là họ không dám yêu thương mình thôi nhưng nhờ có chip và dưỡng thân pháp này cô tin mình sẽ có một cuộc sống như bình thường và sẽ biến cường . Ánh mắt cô bây giờ đầy quyết tâm và kiên định , Hữu Duyên đã tìm ra cho mình một lý do để trở nên mạnh mẽ và cô không biết rằng chính quyết định này khiến cô sau này cùng với em trai nuôi ác ma trở thành ác mộng của biết bao người cao tầng liên bang Trung Hoa .

Hành tinh chết , tinh lịch năm 8XXX

Hành tinh chết – cái tên được dùng để gọi vùng không gian bị cô lập, nơi từng chôn vùi hàng ngàn chiến sĩ và không một ai có thể quay về.

Ba ngày sau khi rơi vào đây, Vũ Gia Hoàng, thiếu tướng trẻ tuổi của Vũ gia, cuối cùng cũng mở mắt. Nhờ lọ thuốc Vọng Mệnh Dược, anh đã sống sót qua vết thương trí mạng.

Không ăn, không uống, không thở bằng oxy thông thường – anh vẫn tồn tại, nhờ vào mạch nano sinh trụ cấp S+ trong cơ thể.

Khi còn chưa hồi phục hoàn toàn, trong một lần tìm kiếm dấu hiệu sự sống, anh bắt gặp một đứa trẻ nằm co ro trong hẻm tối.

Là một bé trai, nhưng khuôn mặt mảnh mai, làn da nhợt nhạt và cơ thể gầy guộc như không có hơi thở.

Bé nằm đó, bị bỏ rơi, xung quanh là rác thải và tàn tích.

Vũ Gia Hoàng cau mày, đặt tay lên sau gáy đứa trẻ – điểm dẫn nano sinh mạch, và ngay lập tức phát hiện một dòng năng lượng sống yếu ớt.

> "Còn sống..."

Anh rút ra thiết bị quét nhanh: dữ liệu hiển thị – giới tính không xác định. Cấu trúc sinh học: song tính. Trạng thái: bị loại bỏ khỏi hệ thống chăm sóc.

Ánh mắt anh trầm xuống.

> "Vì cơ thể song tính... nên bị bỏ rơi?"

Thế giới tinh tế dù văn minh nhưng vẫn có những tầng tối. Với những đứa trẻ "khác biệt", đặc biệt là tại hành tinh chết – nơi chẳng còn đạo lý tồn tại – thì sự kỳ thị trở nên tàn nhẫn.

Anh không nói gì thêm, chỉ rút ra liều Vọng Mệnh Dược phụ trợ – Lưu Quang Dung Dịch, một loại thuốc phục hồi vi mạch năng lượng trong cơ thể.

Sau khi tiêm qua điểm nano, anh bế đứa trẻ lên, ánh mắt lạnh như băng nhưng bên trong lại lay động. Không phải vì anh tốt bụng chỉ đơn giản đây là con người đầu tiên anh gặp khi bước vào hành tinh chết này với lại anh cũng là quân nhân bảo vệ mọi người cũng là trách nhiệm của anh không phân biệt giới tính già trẻ giai cấp chỉ đơn giản đây là người dân còn nằm trong phạm vi liên bang mà anh cần bảo vệ . Và lý do quan trong nhất , nhìn đứa trẻ này khiến anh nhớ đến đứa con Hữu Duyên còn trong bụng không biết là nam hay nữ của mình . Không biết Mai Lan khi nghe tin anh bị như vậy sẽ thế nào không biết họ có an toàn không .