Tông môn mà đoàn người kia dẫn về tên là Thiên Cảnh Tông, nằm ở vùng núi cao bao phủ sương mù, phong cảnh hữu tình nhưng khí tức âm u như thể ẩn giấu bí mật nào đó không muốn bị phát hiện.
Trên đường đi, anh hùng rơm – tên là Dương Hạo – chốc chốc lại liếc nhìn cây trâm bạch ngọc đang gài trên mái tóc suôn dài của Lãnh Tuyền.
"Ân nhân… trâm này... ta có thể giữ giúp một thời gian không? Ta thề sẽ không cài lên đầu, cũng không làm bẩn. Chỉ... giữ để nhớ ơn huynh…"
A Tâm trừng mắt:
"Nằm mơ! Cái trâm đó đâm vào người ngươi cứu mạng là được rồi, còn muốn cướp luôn hả?"
Dương Hạo vội vã xua tay:
"Không, không phải… ta chỉ..."
Ngay lúc đó, Lãnh Tuyền giơ tay gõ nhẹ lên đầu A Tâm một cái.
"Cốc!"
"Khách sáo thôi, giữ đi. Ta cũng không tiếc vật ngoài thân."
A Tâm trừng trừng:
"Ngài lại gõ ta! Đau đó!"
Lãnh Tuyền huých nhẹ tay cô, vẻ mặt như muốn dỗ dành, miệng vẫn dửng dưng:
"Ngoan."
A Tâm thì tay xoa đầu, miệng lẩm bẩm nguyền rủa hắn "Mỹ nhân gì mà bạo lực thế không biết…"
Đêm đến.
Chẳng ai ngờ, bình yên chỉ kéo dài được mấy canh giờ.
Mới chợp mắt chưa bao lâu, cả tông môn rung chuyển.
Tiếng gầm rú vang lên, xác sống tràn ngập khắp nơi, đèn lồng cháy đỏ, tràng cảnh như bước vào địa ngục.
"Tông môn bị tấn công!!!"
Tiếng hét vang lên khắp nơi, kéo theo sự hỗn loạn. Xác sống gào thét, máu văng tung tóe, từng đệ tử ngã xuống như rạ.
Lãnh Tuyền và A Tâm lập tức lao ra ngoài.
"Chủ nhân!!" – A Tâm hét – "Lũ quỷ này… là của Hắc Sát!"
"Ta biết."
Giữa màn sương máu, một con quỷ cao lớn đầu sừng, da tím tái, ánh mắt đỏ rực như lửa bước tới. Hắn là thủ lĩnh bọn xác sống, thân mang khí tức quỷ sát cấp cao.
Lãnh Tuyền nhấc tay, phiêu phiêu bước tới, chiếc quạt ngọc mở ra, chậm rãi thốt:
"Đáng tiếc, hôm nay ta định nghỉ ngơi."
Hai bóng người lao vào nhau.
Khí quỷ tỏa ra đen như mực, khí tiên từ Lãnh Tuyền lại sáng như ngân hà. Cảnh tượng như hai thế giới đối đầu.
Trong lúc ấy, A Tâm bị hất văng ra xa, tách khỏi Lãnh Tuyền.
Cô đang định quay lại thì một luồng sáng mạnh xuất hiện, Chưởng môn Thiên Cảnh Tông – một người đàn bà tóc bạc, mắt tím, tay cầm trượng pháp – hiện ra chặn trước cô.
"Ngươi không thể giúp hắn lúc này. Mau theo ta!"
Còn chưa kịp phản kháng, cô đã bị kéo đi.
Phía sau, Dương Hạo chạy theo.
Cả ba lách qua các tầng kết giới, tiến vào một nơi bí mật dưới lòng đất – Huyền Cảnh Địa Lao, một hầm ngầm ẩn dưới tông môn hàng trăm năm.
Trở lại với Lãnh Tuyền.
Y vẫn đang ung dung chiến đấu, nhưng đột nhiên con quỷ phát ra tiếng cười ghê rợn:
"Đến lúc rồi…"
Mắt hắn đỏ ngầu, nhưng không còn ý thức.
Một luồng khí đen từ đâu đó nhập vào thân hắn – mạnh lên một cách bất thường, vượt cả giới hạn cấp bậc.
Một cú đánh trời giáng đập Lãnh Tuyền xuống sâu dưới lòng đất.
ẦMMMM!!
Cả mặt đất rung chuyển.
Khi mở mắt, y thấy một thế giới khác.
Trước mắt là Thanh Hoa Quán – một khu chợ quỷ giữa tầng không gian khác, nơi chuyên buôn bán hồn phách, dược liệu, linh đan – và cả sinh linh sống.
Lũ quỷ tụ họp, ngửi thấy mùi tiên khí, lập tức quay lại gào lên:
"TIÊN NHÂN!! GIẾT!!!"