Chương 11: Kẻ Lạ Trong Chợ Quỷ

Lãnh Tuyền lơ lửng giữa không gian vặn vẹo, cánh tay áo trắng tung bay như tiên lạc xuống trần, nhưng cảnh vật trước mắt lại chẳng đẹp như thiên giới.

Mùi máu tanh nồng nặc, những chiếc lồng sắt treo đầy hồn phách, từng bước đi đều dẫm lên máu và xương cốt, khắp nơi là tiếng cười điên loạn của lũ quỷ.

"Đây là… Thanh Hoa Quán?"

Y không nói to, nhưng sắc mặt trầm xuống.

Thanh Hoa Quán – lãnh địa ngầm của Hắc Sát.

Y biết rõ nơi này từng bị Thiên Giới đánh sập, nhưng không ngờ lại có kẻ đủ sức mở lại, còn lôi y xuống mà không hề báo trước.

"Thú vị đấy…"

Y vung quạt, xoay người rẽ qua một con phố nhỏ, ý định lẩn tránh thay vì đấu trực diện. Đây không phải địa bàn của y, và y cũng không chắc kẻ đứng sau có bao nhiêu con bài chưa lật.

Nhưng lũ quỷ như thể đánh hơi được mùi tiên thể, gào lên không ngớt.

Càng chạy, càng nhiều. Càng đánh, càng bị vây.

Y thở khẽ.

Không phải vì mệt, mà vì... phiền.

"Thứ như đỉa bám chân, thật ngại ghê."

Lãnh Tuyền vừa mới chật vật né được một đợt công kích thì bất chợt một bàn tay lạnh như băng nhưng vô cùng vững chãi kéo y mạnh vào một con hẻm nhỏ tối tăm. Cả thân thể y bị ai đó ôm trọn, siết chặt vào lồng ngực rắn chắc, hơi thở ấm nóng phả bên tai như muốn thiêu đốt từng tế bào tỉnh táo của y.

Y sững người. Một thân bạch y thanh thoát của y dính chặt vào bộ trường bào đen như mực của người kia, đầu y chỉ vừa chạm đến xương ức đối phương, giống như một chú mèo con bị bắt trúng và ép phải rúc vào lòng người ta.

Người kia không nói lời nào, chỉ dùng một tay bịt miệng Lãnh Tuyền, tay còn lại giữ chặt eo y, thân hình cường tráng lộ rõ khí thế nguy hiểm ngùn ngụt. Lũ quỷ chạy qua, sát khí còn sót lại nhưng lại nhanh chóng biến mất như bị thứ gì đó xua đuổi.

Và đúng như vậy, tên bí ẩn vừa rời khỏi Lãnh Tuyền, một luồng quỷ khí đen tím như độc trùng thấm nhẹ vào cổ tay y, để lại dấu vết mờ như ấn chú, vừa đẹp vừa ám muội. Hắn ghé sát vào tai y, giọng cười khàn khàn, thấp và quyến rũ như tiếng gió đêm:

"Tặng ngươi dấu vết của ta. Từ nay đám Hắc Sát sẽ tránh xa ngươi như tránh chủ nhân chúng."

Lãnh Tuyền nhíu mày, định lên tiếng phản bác thì người kia đã kề mặt tới sát đến mức môi gần như lướt qua má y.

"Ngươi mềm hơn ta tưởng đấy, Thần y lạnh lùng."

Và rồi hắn biến mất trong bóng tối, để lại một mùi hương lạ như tuyết phủ trên tro tàn, cùng với trái tim Lãnh Tuyền đập lệch một nhịp mà y không chịu thừa nhận.

Y đứng đó vài giây rồi thầm mắng trong bụng:

"Rốt cuộc là tên yêu nghiệt nào lại có quỷ khí bậc thượng thế kia… còn dám đụng vào ta?"

Nhưng y cũng chẳng rút bỏ dấu ấn kia đi — phần vì lười, phần… không hiểu vì sao lại thấy nó vừa tiện vừa đẹp.