Cả đời Lãnh Tuyền, dù đã sống hơn hai triệu tuổi, chưa từng trải qua một đêm… vô liêm sỉ đến vậy.
Y bị kéo vào một con hẻm hẹp, ôm trọn trong lòng một người lạ mặt. Vết quỷ khí đầy ám muội còn chưa tan khỏi cổ áo, y đã bị người kia dán sát vào vách đá lạnh lẽo, mùi hương quái lạ từ áo choàng của hắn vẫn còn vương trên mái tóc trắng muốt của y Vừa thấy kẻ kia rời đi, Lãnh Tuyền không biết nghĩ sao lại rướn người, tay níu lấy vạt áo hắn, lôi lại:
"Ngươi là ai? Sao lại giúp ta, còn biết ta là ai?"
Kẻ ấy quay đầu lại, dưới ánh đèn chợ quỷ lờ mờ, mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt bên trái, chỉ để lộ nửa gương mặt cùng đôi môi cong cong như đang giấu một bí mật cả thiên giới chẳng ai chạm tới được. Hắn cúi đầu, ánh mắt như lưỡi dao mỏng lướt qua gương mặt Lãnh Tuyền, rồi—
Chộp lấy má y, nhéo một cái!
Tiếng "chụt" vang lên giữa đám không khí nặng mùi xác chết và quỷ khí. Lũ quỷ chung quanh quay sang nhìn như thể đang chứng kiến một mối tình cấm kỵ giữa tiên và tà diễn ra ngay trước mắt.
Lãnh Tuyền đơ toàn thân, như bị hóa đá. Đôi mắt đẹp trợn tròn, miệng hé ra mà không biết là vì kinh ngạc hay phẫn nộ. Cảm giác nóng rực lan khắp mặt y, đặc biệt là nơi bị nhéo vẫn còn đau ran. Y há hốc miệng, tay run run chỉ vào hắn:
"Ngươi—Ngươi dám…"
"Tại ngươi dễ thương quá ấy mà." – hắn cười, giọng cợt nhả ngả ngớn. "Một con mèo tuyết trắng bé xíu bị lạc vào chợ quỷ, lại còn mặc đẹp như đi dạo vườn hoa, ai mà không muốn... vuốt ve?"
Hắn cười nghiêng người, ngón tay đưa lên trước mặt y, như đang khoe chiến tích vừa nhéo được của mình. Lũ quỷ xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, vài con còn che miệng cười như thể vừa xem được màn hí kịch hiếm có.
"Tên ngươi là gì vậy, mèo con?"
Lãnh Tuyền bùng nổ.
"Ta tên là… Tiểu Tuyết Mỹ Nhân! Nhớ cho kỹ đó, đồ vô liêm sỉ!"
Người kia bật cười khoái chí, gật đầu như khắc ghi hai chữ "Tiểu Tuyết" vào tim. Hắn nghiêng đầu nói:
"Ta là Vô Bạc. Mèo trắng, sau này đừng đi lung tung nữa, lạc một cái là rơi vào ổ sói như vừa nãy đấy."
Hắn cúi xuống, áp sát mặt mình vào Lãnh Tuyền đến mức y phải ngửa ra sau để giữ khoảng cách:
"Mèo con, nhớ kỹ. Vô Bạc. Người đầu tiên ôm ngươi trong chợ quỷ."
Lãnh Tuyền bỗng chốc tức đến mức bật khóc trong lòng (nhưng ngoài mặt vẫn ngầu), há hốc miệng chưa kịp phản ứng thì đã nghe thêm một cú giáng chí mạng:
"À, ngươi tên gì nhỉ? Tiểu Tuyết Mỹ Nhân? Dễ thương ghê."
Cả Tam Giới bỗng rung chuyển vì tiếng hét long trời:
"LÃO TỬ TÊN LÃNH! TUYỀN!"
"Cái tên Tiểu Tuyết Mỹ Nhân đó là lúc ta giận lên mới… mới…"
Y không nói nổi nữa.
Cùng lúc đó, tại tông môn Thiên Cảnh Tông- Huyền Cảnh Địa Lao
A Tâm vẫn bị giữ dưới hầm bí mật. Dù đã gào khản cổ xin ra ngoài cứu chủ nhân, chưởng môn vẫn một mực lắc đầu:
"Ngươi không hiểu, Lãnh Tuyền là Thượng Thần, ngài ấy sẽ không dễ dàng gặp nạn. Nhưng nếu ngươi ra, ngươi sẽ chết."
"VẬY THÌ TA THÍCH CHẾT!" – A Tâm gào lên, lật tung cả bàn thạch long, đạp đổ mấy cái cốc linh khí.
Chưởng môn hoảng hồn:
"Con bé này định san bằng cả tông môn à?"
Lúc này, Dương Hạo – anh hùng rơm – hốt hoảng kéo tay A Tâm:
"Này này, bình tĩnh. Ta cũng định đi tìm người, nhưng mình nên chừa cái cốc lại cho tông môn."
A Tâm liếc xéo:
"Đi được không, hay chỉ biết nói mồm?"
Dương Hạo giơ hai tay:
"Đi thì đi! Nhưng đừng đạp ta như hôm qua là được!"
Cả hai phóng khỏi mật thất, xuyên qua những hành lang đang tan nát bởi dư chấn từ cuộc tấn công ban nãy. Gió lồng lộng, linh khí hỗn loạn, xác chết rải rác.
A Tâm đứng trên đỉnh mái, gào lên như mất lý trí:
"CHỦ NHÂN!! NGÀI Ở ĐÂU!!"
Không tiếng đáp.
Chỉ có ánh trăng lạnh lẽo.
Và sự trống rỗng nơi tim cô.