Chương 45: Tội Nhân

Trong đại điện tối om như vực sâu không đáy của Hắc Sát Cung, sau một tràng thị uy khiến cả đám quỷ hồn vía lên mây, Vô Bạc đứng đó — thân hình thon dài, áo đen tuyền dính lốm đốm máu tươi vừa văng ra từ xác một tên quỷ xấu số.

Hắn bật cười — không phải cười vui, mà là cái cười tà ác đến ám ảnh. Ánh mắt như xuyên qua từng lớp xương thịt, như nhìn thấy tận hồn phách đang run rẩy của đám thuộc hạ.

Hắn xoay nhẹ người, giơ tay chỉ thẳng vào một tên quỷ xấu xí đứng ngoài rìa — kẻ mà ai cũng tưởng hắn không để tâm tới. Nhưng chỉ một giây trước, tên quỷ ấy vừa khẽ chớp mắt truyền tín hiệu bằng ngón tay về phía cửa sau điện.

Vô Bạc chẳng cần biết tín hiệu đó là cho ai.

Hắn chẳng thèm hỏi.

Hắn ra lệnh cho hắn chết.

"Bùm!"

Tiếng nổ xé rách không khí. Cả đại điện văng máu, não, và khói đen tanh tưởi. Phần thân thể còn lại của tên quỷ đã bốc hơi như chưa từng tồn tại.

Đám quỷ rụng rời.

Vô Bạc dang hai tay ra như kẻ chúa tể sân khấu, nụ cười cợt nhả đến mức không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Còn ai muốn phản ta nữa không? Cứ… mạnh dạn nói. Ta… sẽ cho toại nguyện."

Giọng nói như mật rắn nhỏ vào tai từng kẻ, ngọt ngào nhưng đầy độc tính.

Không một tiếng trả lời.

Không ai dám cựa quậy.

Không khí nặng nề đến nghẹt thở.

Chỉ đến khi bóng lưng Vô Bạc hoàn toàn biến mất khỏi đại điện, không gian mới như vỡ oà. Đám quỷ thở phào, có tên còn ngồi bệt xuống đất mà run.

"Lại phát điên cái gì thế trời…"

"Đệch, ta tưởng ta chết rồi…"

"Chuyện này mà lộ ra ngoài thì Âm Giới cũng phải khiếp…"

Bọn chúng biết, hôm nay chỉ là một phần nhỏ của cơn thịnh nộ đó. Trước đây, bọn chúng từng thấy cảnh Vô Bạc đeo mặt nạ đen, đứng giữa đại hội của Âm Giới, một đao phân thây Hắc Sát Quỷ Chủ đời trước, máu nhỏ xuống từng bậc thềm đen.

Cái chết hôm nay… còn là nhẹ.

Cùng lúc đó, ở hạ giới, một góc rừng u ám lặng lẽ, Lãnh Tuyền đang đứng trong ngôi miếu hoang nơi cơn ác mộng đêm trước từng bắt đầu.

Tấm tượng nữ thần kia, nơi Dương Hạo từng dám ngồi lên, giờ đây chỉ còn là một khối đá rêu phong, không hề còn khí âm, không còn vết máu, dấu chân, hay cả tiếng nức nở quỷ dị đêm ấy.

Tất cả đều tan biến.

Lãnh Tuyền nhìn quanh, tay lướt nhẹ lên một bức tường gạch phủ bụi, như thể muốn tìm chút dấu vết còn sót lại.

"Không còn ai trong làng," A Tâm nói khẽ sau lưng y. "Toàn bộ... biến mất."

"Cả vết nứt mà quỷ tân nương từng rượt theo tụi ta… cũng mất luôn," Dương Hạo tiếp lời. "Cứ như chưa từng có gì xảy ra."

Lãnh Tuyền im lặng.

A Tâm chậm rãi nói, giọng có chút run:

"Lúc đó… khi bị đẩy đến vách núi, ta thấy Túc Ảnh Trưởng Lão, còn có Kha Vũ chiến thần. Họ cùng ta đánh lui quỷ tân nương. Và… chúng ta cùng thấy một thứ."

"Tàn hồn của Dạ Hàn."

Không khí chùng xuống hẳn.

Lãnh Tuyền quay phắt lại, ánh mắt sắc như dao cắt. Đôi mày y nhíu lại, nắm tay siết đến trắng cả đốt.

"Ngươi chắc chắn?"

"Chắc. Là Dạ Hàn, dù chỉ còn là bóng mờ… Nhưng ta không thể lầm."

Y quay người, nhìn ra ngoài cánh cửa miếu hoang đang lặng lẽ rung nhẹ trong gió.

"Không đơn giản như vậy… Có người đứng sau vụ này. Không phải là quỷ tân nương, cũng không phải Hắc Sát. Là kẻ khác… mạnh và kín kẽ đến mức có thể xóa sạch mọi dấu vết sau một đêm."

Gió rít qua miệng núi xa xa. Một con quạ đen bay ngang qua, kêu lên tiếng "quạ quạ" lạnh lẽo.

Lãnh Tuyền nhìn lên trời.

"Bắt đầu rồi… Người kia đã ra tay."