Chương 102: Không Quay Đầu

Chiều tà nhuốm một màu đỏ lặng lẽ trên những tán cây đổ nghiêng về phía tây. Gió qua khe núi hú nhẹ, mang theo chút rét lạnh báo hiệu một đêm dài sắp đến. Lãnh Tuyền đứng lặng giữa con đường mòn hoang vắng, tấm áo trắng mỏng manh phần phật bay sau lưng như bóng linh hồn không có nơi chốn.

Bên cạnh y, Vô Bạc đang kiểm tra lại thanh kiếm giắt sau lưng, cử động dứt khoát, gọn gàng, không chút do dự. Hắn chưa từng sợ chiến đấu, nhưng lần này, lần đầu tiên, tay hắn khẽ run khi siết chặt chuôi kiếm.

Ngay lúc cả hai định chia nhau ra hành động, một đạo phù chú trong tay Lãnh Tuyền đột ngột phát sáng. Đó là tín hiệu đặc biệt từ A Tâm, được y lập từ trước để khi xảy ra chuyện khẩn, sẽ kích phát bằng linh lực.

Không nói một lời, Lãnh Tuyền ngồi xuống tảng đá bên đường, thi triển pháp quyết. Lá bùa lóe sáng, một luồng khí tức quen thuộc dội vào tâm trí.

Giọng A Tâm vang lên gần như ngay lập tức, mang theo sự gấp gáp nhưng vẫn giữ được chút tươi tắn quen thuộc:

“Ca ca! Cuối cùng huynh cũng gọi! Ta có chuyện lớn cần báo!”

Lãnh Tuyền không vòng vo: “Hiện tại muội đang ở đâu?”

“Bọn ta đang trong Hắc Sát,” A Tâm đáp, tay đang nhẹ nhàng đỡ Luyến Nhi nằm xuống giường, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ sợ có kẻ tập kích. “Là tiểu viện cũ, tuy tàn tạ nhưng yên tĩnh, không ai để ý tới. Dương Hạo, Bích Lộ và ta vẫn ổn. Luyến Nhi thương tích chưa lành, nhưng đã tỉnh.”

Nghe vậy, y thoáng thở ra một hơi, nhưng chưa kịp thư giãn thì A Tâm lại lên tiếng, lần này hạ giọng hẳn.

“Nhưng… sáng nay có chuyện kỳ lạ. Có thiên binh xông vào điện Đại Niên, không rõ ai sai khiến, nhưng vừa thấy bọn ta đã lập tức rút kiếm. Nói là bắt phản nghịch, phải giết không tha.”

Lãnh Tuyền ngẩng đầu, ánh mắt trầm hẳn.

“Không có thánh chỉ từ Thiên Giới, thiên binh không được tự tiện hạ giới. Ai đã cho chúng quyền này?”

“Chính là điều ta đang nghĩ,” A Tâm nói, có phần bất an. “Ca ca, huynh nghĩ xem… nếu thiên binh dám làm bừa thế, chẳng lẽ Thiên Đế không biết? Hay chính ông ta là người đã khởi sự?”

Nghe đến đó, Vô Bạc – đang đứng cách vài bước – quay đầu lại, đôi mắt nheo lại như con thú ngửi thấy mùi máu.

“Hắc Sát rộng lớn. Các ngươi đang ở khu nào?”

Giọng Bích Lộ đáp thay A Tâm, tròn vành rõ chữ:

“Tiểu viện của Lãnh Thượng Thần ngày xưa, trong rừng thông phía tây.”

Vô Bạc không nói thêm, chỉ ngắn gọn một câu:

“Ở yên đó. Ta đến ngay.”

Hắn dứt khoát ngắt liên lạc, không cho ai cơ hội nói thêm. Như thể nếu nghe thêm một câu, hắn sẽ không thể giữ nổi lý trí mình.

Lãnh Tuyền đứng dậy, kéo nhẹ vạt áo. Y nhìn Vô Bạc, khoảng cách giữa hai người lúc này không hơn vài bước chân, nhưng lòng lại nặng như cách xa cả đời.

“Đệ muốn đi một mình thật sao?” Y hỏi khẽ, giọng không còn sắc bén như thường ngày. “Tách ra thế này, không biết bao giờ mới gặp lại.”

Vô Bạc không đáp ngay. Hắn nhìn y, thật lâu, ánh mắt như muốn ghi khắc từng nét của gương mặt kia vào đáy tim. Một lúc sau, hắn mới giơ tay gạt nhẹ tay Lãnh Tuyền ra, không lạnh lùng, chỉ là không thể giữ.

“Ta sẽ không sao,” hắn nói, giọng bình tĩnh nhưng từng chữ như dao cứa vào lòng. “Thù này chưa báo, Vô Bạc này không thể chết.”

Y khẽ gật đầu. Nhưng khi vừa định quay đi, tay lại bị giữ lại lần nữa.

Vô Bạc kéo y nhẹ vào lòng, lần này không siết mạnh. Hắn chỉ cúi đầu, để cằm mình cọ vào đỉnh đầu Lãnh Tuyền, hơi ấm của hắn truyền qua lớp áo lạnh như băng của y.

Một vòng tay không ràng buộc, không van xin, chỉ là một cái ôm im lặng… như lời từ biệt.

Lãnh Tuyền không ôm lại. Cũng không giãy ra.

Y chỉ đứng yên, nghe tim mình đập nhè nhẹ trong lồng ngực, như thể sợ một cử động sẽ phá tan giây phút yên lặng cuối cùng giữa họ.

Vô Bạc buông y ra, nhìn sâu vào mắt y lần nữa.

“Đường phía trước hiểm trở. Huynh… nhất định phải bảo trọng.”

Rồi không đợi thêm giây nào, hắn quay người bước đi. Không quay đầu lại.

Lãnh Tuyền cũng xoay người về hướng ngược lại, gió lướt qua làm vạt áo bay nhẹ, chẳng khác nào một bức tranh chia ly tĩnh lặng mà sắc lạnh.

Hai người, hai hướng, bóng lưng xa dần như từng bước rời khỏi quá khứ để tiến tới định mệnh mà trời đất đã vạch sẵn.

Không ai gọi nhau. Không ai giữ nhau.

Bởi cả hai đều biết: nếu giờ này còn lưu luyến, thì về sau… sẽ không thể đi tiếp được nữa.