Chương 17

Tim vẫn đập mạnh trong lồng ngực, Nhựt nín thở quay lại khe nứt.

Bên trong, tiếng bước chân trần vang đều đều trên sàn gạch. Mùi hương trầm ma mị như quyện cả thời gian lại thành một làn khói vàng dày đặc.

Và rồi — Hải xuất hiện.

Hải đang bế một người. Không phải ai khác… mà chính là Tấn.

Gã phú hộ mặc một chiếc áo choàng lụa mỏng như sương, tựa như đang dự yến tiệc giữa cung điện trong mộng. Hắn không ngồi trên kiệu, không dùng gậy, không đi bằng chân — mà đang an vị trong vòng tay của một người đàn ông lực lưỡng, toát mồ hôi và không chớp mắt.

Hải cởi trần, hai tay siết chặt lấy Tấn như ôm một vật quý.

Từng bước của anh chậm rãi, chắc nịch — không một chút phản kháng, không dấu hiệu của lý trí. Chỉ có một sự tận tụy vô hồn đáng sợ.

Nhựt há hốc miệng, mắt không chớp.

Đó không phải là lao động. Không phải là phục vụ.

Đó là sự hiến dâng.

Và Tấn — trong vòng tay của người đàn ông to lớn ấy — ngửa đầu ra sau, khẽ cười. Một nụ cười lơ đãng, đầy quyền uy, như một thầy phù thủy cổ đại vừa khiến linh hồn người khác tự nguyện rơi vào tay hắn.

**

Nhựt lùi hẳn ra sau, trượt chân, suýt bật tiếng la. Nhưng hắn kịp bịt miệng, nằm bệt giữa lùm cây rậm, mồ hôi vã ra sau gáy.

Hắn đã thấy. Thấy thứ mà không ai trong làng dám nghĩ tới.

Tấn… điều khiển họ. Không chỉ bằng lời, mà bằng cái gì đó sâu hơn. Bằng ma lực. Bằng bùa. Bằng thứ gì đó khiến người đàn ông khỏe mạnh nhất làng phải bế hắn như bế người yêu trong nghi lễ cổ xưa.

Nhựt toan rời khỏi lùm cây, tim đập như trống hội, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Nhưng vừa mới bước ra khỏi bụi rậm – hắn đụng phải một bức tường. Mềm. Nóng. Rắn như đá.

Là người.

Nhựt ngẩng đầu lên… và chết đứng.

Là Bình.

Chàng trai da ngăm, cơ thể phủ mồ hôi, trên ngực còn vương hạt nước lau sàn, đang đứng trơ trơ giữa đường mòn, như đã chờ ở đó từ trước.

Mắt Bình… mở to. Trắng dã. Vô hồn. Không chớp.

– “B-Bình…? Mày ra đây làm gì?” – Nhựt lùi lại nửa bước, giọng run như gió.

Không có câu trả lời. Chỉ có cơ thể cao lớn của Bình từ từ tiến tới.

Nhựt lùi thêm — và Bình cũng lùi theo, xoay người, như dẫn đường… quay về biệt phủ.

Không nói, không ra hiệu, không một cảm xúc. Nhưng… toàn thân Bình đang phát ra một loại áp lực lạnh lẽo – như một người gác cổng được yểm hồn, sẵn sàng ngăn bất cứ ai rời khỏi khi chưa được cho phép.

**

Nhựt quay đầu, định bỏ chạy. Nhưng chỉ chạy được vài bước thì ánh mắt cuối cùng hắn liếc lại — bắt gặp bóng Tấn từ cửa biệt phủ đang đứng nhìn ra.

Gã không ngạc nhiên. Không tức giận. Chỉ nhếch môi. Nhẹ. Đầy ngụ ý.

Khoảnh khắc ấy… Nhựt hiểu.

Hắn đã bị phát hiện.

Và một khi đã lọt vào tầm mắt của Tấn — thì hoặc phải quỳ xuống… hoặc không bao giờ rời khỏi làng nữa.